Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 394
Cập nhật lúc: 2024-11-20 08:16:59
Lượt xem: 3
Thậm chí Trịnh thị còn cảm thấy, ngoại trừ vấn đề thân phận ra, Khương Đường cũng không có gì kém hơn quý nữ thế gia.
Dung nhan của nàng khuynh sắc khuynh thành, mọi người đều nói Minh quý phi ở trong cung vô cùng xinh đẹp, lúc bà vào cung tham gia yến hội cũng từng nhìn thấy Minh quý phi, cũng gặp qua những tiểu nương tử nhan sắc nổi danh của Minh gia, Trịnh thị lại cảm thấy không một ai có thể so sánh với Khương Đường.
Trên người Khương Đường có rất nhiều phẩm chất mà quý nữ thế gia không có, thông minh hiếu học, làm việc biết co duỗi vừa phải, cũng không sẽ không sợ hãi nếu đụng phải vấn đề chưa từng gặp qua, cho dù nhan sắc khuynh thành nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ dùng sắc đẹp để đạt được mục đích gì đó.
So với những thứ khác thì có vẻ tay nghề nấu ăn ngon cùng với tâm địa thiện lương lại trở nên nhỏ bé không đáng kể.
Buổi chiều Trịnh thị ngồi ngẫm nghĩ suốt mấy canh giờ, nếu Cố Kiến Sơn thật sự có tâm tư khác với Khương Đường thì trong đó cũng có nguyên nhân cả.
Một nha hoàn xinh đẹp như vậy ở dưới mi mắt, có thể nào không động lòng, còn chuyện có vượt khỏi ranh giới cuối cùng kia không thì Trịnh thị vẫn tin tưởng vào phẩm chất của nhi tử nhà mình.
Chỉ là không thích hợp, thật sự không thích hợp.
Chẳng lẽ lại để tức phụ lão Tứ trở thành chị em dâu với người từng làm nha hoàn của mình?
Biết phải ăn nói với đại phòng như thế nào, mấy đứa con dâu khác sẽ nghĩ như thế nào, bà phải nói với người ngoài như thế nào, chẳng lẽ lại nói công tử Hầu phủ cuối cùng lại cưới một nha hoàn…
Cho dù Khương Đường chưa từng làm nha hoàn nhưng với gia thế bình thường như vậy, gả đến Hầu phủ cũng không phải là chuyện tốt.
Trịnh thị không hy vọng Cố Kiến Sơn cưới về một cao môn quý nữ nào đó, chỉ hy vọng hắn cưới một người có năng lực nhưng gia thế không cần quá nổi bật mà thôi.
Tuyệt đối không thể là Khương Đường.
Trịnh thị dựa vào cửa sổ, bên ngoài gió đông lạnh lẽo thét gào, chỉ một lát đã thổi những bông tuyết bay tán loạn, tới khi Vĩnh Ninh hầu vào phòng mà bà cũng không nghe thấy.
Vĩnh Ninh hầu phủi phủi tuyết đọng trên người, khập khiễng bước vào: “Tuyết lại rơi rồi, năm nay tuyết rơi thật dày, năm sau nhất định là một năm được mùa.”
Tuyết đã rơi mười mấy trận, bên ngoài cũng vô cùng lạnh giá.
Khi Vĩnh Ninh hầu còn trẻ đã từng bị thương, vào mấy ngày trời đổ mưa hay có tuyết rơi thì chân sẽ phát đau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-394.html.]
Trịnh thị biết ông có bệnh vặt này, lập tức lấy lại tinh thần rồi mò tìm gói thuốc trong ngăn tủ: “Ông ngâm chân trước đi, ngâm xong sẽ thoải mái hơn một chút.”
Vĩnh Ninh hầu cười cười: “Không có việc gì lớn, bà đừng có ngồi cạnh cửa sổ suốt như thế, coi chừng gió lạnh.”
Thời điểm ăn tết năm ngoái Trịnh thị đã ngã bệnh, bây giờ cũng sắp tới tết nữa rồi, đừng để bệnh tiếp.
Khóe miệng Trịnh thị giật giật, sau đó gật đầu, trước tiên lấy gói thuốc tìm được ra, lại sai Nam Hương đi lấy nước ấm.
Lúc nước ấm được mang vào trong đã khiến căn phòng tràn ngập khói trắng bay lượn lờ, Vĩnh Ninh hầu cảm thấy Trịnh thị có điều gì đó không thích hợp, nhưng lại không chỉ ra được chỗ không đúng, rất nhiều lúc ông có thể cảm nhận được Trịnh thị có tâm sự, nhưng hỏi bà thì bà lại không chịu nói.
Vĩnh Ninh hầu uống một ngụm nước, buông cái ly xuống rồi hỏi: “Làm sao vậy, trong nhà có chuyện gì sao?”
Trịnh thị bị hỏi một đằng lại trả lời một nẻo: “Hôm nay ta đến tham dự lễ cập kê của Khương Đường.”
Vĩnh Ninh hầu rất nhanh đã nhớ được Khương Đường là ai: “Nàng không phải là nha hoàn của tứ phòng sao?”
Trịnh thị bất đắc dĩ thở dài: “Đã chuộc thân rồi…”
Nếu còn muốn nói tới mấy chuyện khác nữa thì e là mất hết một canh giờ cũng chưa nói xong.
Vĩnh Ninh hầu: “Hóa ra là đã chuộc thân rồi sao, nha hoàn chuộc thân cũng không dễ dàng, nhưng sao bà lại tới dự lễ cập kê của nàng… Bà thích nàng như vậy sao?”
Trước đây Trịnh thị thỉnh thoảng cũng nhắc tới chuyện của Khương Đường với Vĩnh Ninh hầu, ông đã nghe nhiều lần nên cũng nhớ rõ.
Vừa nhắc tới tên Khương Đường là Vĩnh Ninh hầu đã có thể nhớ được mặt nàng.
Trịnh thị lại thở dài: “Không thể nói rõ ràng với ông được, ông mau ngâm chân đi.”
Nên nói thế nào mới phải đây, chẳng lẽ phải tự hào vì nhi tử của mình thích một nha hoàn hay sao, còn tự mình mời phu nhân của thượng cấp đến làm người chủ trì trong lễ cập kê của nàng.
Thật là quá hoang đường, nhưng việc đã đến nước này, Trịnh thị cũng không thể nói gì hơn.