Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 404
Cập nhật lúc: 2024-11-20 07:24:46
Lượt xem: 13
Khương Đường cũng đã đổi xiêm y mới, một bộ xiêm y mùa đông bằng vải tơ lụa màu xanh nhạt, phía trên còn có hình thêu, cực kỳ xinh đẹp.
Trên đầu cũng cài một chiếc trâm mới, từ đầu đến chân đều dùng đồ mới, ngày ba mươi chính là ngày cuối cùng trong năm nay.
Lưu đại tẩu không ngừng đuổi theo hài tử, nhìn thấy Khương Đường thì ngẩn người, mắt nhìn ngơ ngác: “Muội tử hôm nay thật xinh đẹp, đúng rồi, hôm nay tới nhà ta ăn cơm, mọi người ăn cùng nhau sẽ náo nhiệt hơn.”
Lưu đại tẩu vừa ngượng ngùng, vừa sợ Khương Đường không tới: “Ta mua không ít thức ăn, muội tử cũng đừng từ chối, thêm một đôi đũa cũng chẳng thành vấn đề.”
Khương Đường vẫn luôn sống một mình, tuy rằng công công của nàng ấy đã nói khách nhân của Khương rất nhiều, nhưng khách nhân cũng không phải người nhà, ăn tết một người nhất định rất quạnh quẽ.
Cứ dứt khoát tới nhà nàng ấy ăn là tốt nhất, hiện tại ngày tháng trôi qua rất khá, lại nói Khương Đường giúp đỡ nhà nàng ấy không ít, làm người không thể vong ân.
Khương Đường gật đầu: “Vậy làm phiền tẩu tử rồi.”
Trần gia và Hứa gia chỉ muộn một chút, đã bị Lưu đại tẩu giành trước một bước.
Nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tặng một ít kẹo và trái cây, Hứa gia còn tặng cả một mâm bánh quả hồng vàng óng.
Lưu đại tẩu không để cho Khương Đường mang theo bất cứ thứ gì, ba tháng này Lưu gia đã tích cóp được mười ba lượng bạc, tuy rằng không thể đến một tửu lâu lớn như Thắng Thiên Hạ ăn một bữa, nhưng cũng có thể thu xếp được một bàn thức ăn vô cùng tinh tế.
Khương Đường không mang theo thứ gì, nhưng cũng cho hài tử mỗi đứa một bao lì xì, bạc bên trong không nhiều lắm, một người năm văn tiền.
Lưu Đại Lang c.h.ế.t sống không chịu nhận, hắn chỉ nhỏ hơn Khương Đường vài tuổi mà thôi, sao có thể lấy lì xì mừng tuổi được.
Lại nói, chính hắn cũng có thể kiếm bạc, tuy cuối cùng đều đưa cho Lưu đại tẩu, nhưng sao có thể cầm bạc của Khương Đường.
Lưu đại tẩu oán giận: “Ngươi cho bọn họ bạc làm gì…”
Khương Đường cười nói: “Quan trọng nhất là vui vẻ, ta phụ giúp tẩu tử một chút.”
Lưu đại tẩu sống c.h.ế.t không chịu, nàng ấy cùng bà bà làm là được, lại nói hôm nay Khương Đường ăn mặc đẹp như vậy, bị dính dầu mỡ thì sẽ không còn đẹp nữa: “Muội tử nghe ta là được, cứ chờ ở một bên đi, cũng nếm thử tay nghề của tẩu tử, người ta hay nói cái gì nhỉ… tức phụ khéo léo không có gạo thì cũng không làm được cơm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-404.html.]
Lưu đại tẩu vừa cười vừa xô đẩy Khương Đường đi ra ngoài: “Ngươi đưa bọn nhỏ đi dạo đi, ra cửa dạo lòng vòng còn có thể nhận được kẹo mừng.”
Là kẹo mạch nha bọc trong giấy dầu, không khí vô cùng náo nhiệt vui vẻ.
Khương Đường gật đầu, về nhà lấy một ít kẹo và đậu phộng bỏ vào hầu bao, sau đó đưa đại nữ nhi của Lưu gia ra ngoài đổi kẹo ăn.
Ăn tết quả thật rất náo nhiệt, hài tử chạy tới chạy lui ngoài ngõ, nghe Lưu đại tẩu nói, Tết Khất Xảo qua đi, Đại Lý Tự bắt không ít người lái buôn, người đến người đi trên đường cũng an tâm hơn không ít.
Cho nên mới dám chạy loạn như vậy.
Khương Đường mang theo hai hài tử Lưu gia tới từng nhà chúc tết, đổi được không ít kẹo.
Chờ đến hộ gia đình ở đầu ngõ kia, Khương Đường vốn dĩ không muốn vào, nhưng nghĩ lại thì cũng là hàng xóm láng giềng, nàng vẫn còn phải ở lại đây lâu dài, cúi đầu ngẩng đầu đều có thể thấy nhau, quậy đến mọi chuyện căng thẳng thì không nên.
Chủ nhân của hộ gia đình này họ Vệ, thấy Khương Đường tới thì không biết làm gì ngoài việc cười.
Ở nơi phố phường thì cũng sẽ nhiễm tật xấu của chốn phố phường, bắt nạt kẻ yếu, đàm tiếu chuyện người.
Khương Đường không để sự chán ghét lộ trên mặt, sau khi cầm kẹo thì lập tức rời đi, chỉ còn lại người Vệ gia kinh hồn táng đảm.
Sau này bọn họ mới biết được Khương Đường mở cửa hàng, cũng là bán lẩu, chuyện kinh doanh tốt không tưởng được.
Sau đó lại thấy thỉnh thoảng có xe ngựa ngừng trước cửa Khương gia, người tới không phải là nam nhân, cho dù muốn ra ngoài nói bậy thì người khác cũng không tin, mà cái chính là bọn họ cũng không dám.
Khương Đường cũng không phải người vô hại, tới đây đưa kẹo cũng xem như là một lời cảnh cáo, Vệ gia cũng không dám giở trò gì nữa.
Tới giữa trưa, tiếng pháo nổ càng ngày càng nhiều hơn.
Lần đầu tiên Ô Kim và Điểm Kim nghe thấy thì còn hướng ra bên ngoài sủa gâu gâu, sau khi được Khương Đường trấn an, lại nghe thêm nhiều lần thì cũng không sủa nữa.