Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 427
Cập nhật lúc: 2024-11-21 11:13:47
Lượt xem: 14
Ở dưới thiên tai, Cố Kiến Châu đã được chứng kiến một mặt xấu xa của những người khốn khổ đó.
Nhưng tình có khả duyên.
Nếu là hắn, cũng sẽ làm như vậy.
Khi Cố Kiến Châu cứu trợ thiên tai ở Điền Nam thường xuyên bị ngã xuống bùn đất, khi đó các nạn dân mắng chửi bọn họ là đồ tham quan. Sau đó đi trị thủy, thái độ của dân chúng Điền Nam mới có chuyển biến tốt đẹp, Cố Kiến Châu cũng có thể làm chút chuyện trong khả năng của mình.
Khổ chính là dân chúng chứ không phải là hắn.
Nhưng vì bản thân lớn lên ở Hầu phủ nên vẫn không thể đồng cảm như bản thân ở trong tình trạng đó, sau khi hắn hồi kinh thì cần ăn vẫn ăn cần uống vẫn uống, mặc chính là cẩm y lụa là, ăn chính là đồ ăn ngon.
Trước kia Lục Cẩm Dao chưa từng hỏi qua chuyện này, Cố Kiến Châu cũng chưa từng nói qua. Hắn không giống những người xuất thân hàn môn kia, những quan viên kia chỉ hận không thể cùng dân chúng cùng ăn chung một chỗ, nhưng Cố Kiến Châu không ngăn cản nàng tiêu tiền, nói cái gì mà cùng dân chúng đồng cam cộng khổ.
Ở Điền Nam là quan phụ mẫu, trở về vẫn là phu quân của nàng. Bạc nhà mình, muốn tiêu cứ tiêu.
Nàng cầm tay Cố Kiến Châu không cho hắn ấn tiếp nữa: “Phu quân là một quan tốt, triều đình đã nghĩ cách để dân chúng Điền Nam kiếm tiền sống sót rồi. Nếu phu quân lại đi tới đó là có thể nhìn thấy cảnh tượng không giống trước kia nữa. Huynh đệ Hầu phủ các ngươi, một người cứu dân chúng trong nước sôi lửa bỏng, một người bảo vệ quốc gia, đó là may mắn của Hầu phủ, cũng là may mắn của dân chúng.”
Cố Kiến Chu thành tâm thành ý nói: “Ta so với Ngũ đệ còn kém xa.”
“Các ngươi một người là quan văn, một người là võ tướng, đương nhiên là bất đồng.” Lục Cẩm Dao không biết Cố Kiến Châu có nghĩ tới hôn sự của đệ đệ hắn hay không, cho nên nhịn không được hỏi: “Ngũ đệ năm nay mười tám tuổi, đến lúc đón dâu rồi, chàng đã từng suy nghĩ xem hắn muốn cưới thê tử như thế nào chưa?”
Cố Kiến Châu: “Hắn muốn cưới thê tử nào cần đến ta phải suy nghĩ chứ, việc này phải là mẫu thân nhọc lòng rồi. Nhưng mà…Ta làm huynh trưởng, đương nhiên hy vọng hắn được cưới một người mà mình thích. Mấy huynh trưởng chúng ta đều đã thành thân, hắn mấy năm nay chinh chiến sa trường cũng không dễ dàng, vẫn là khoái hoạt một chút thì tốt hơn.”
Cố Kiến Châu chỉ là ngẫm lại, hôn sự của Cố Kiến Sơn không tới phiên hắn phải nhọc lòng.
Lục Cẩm Dao cười cười: “Ta cũng hy vọng như thế.”
Cố Kiến Sơn không nói khi nào đi, Cố Kiến Châu cũng đang chờ lệnh điều động từ phía trên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-427.html.]
Năm nay, Cố Kiến Châu còn phải đi Điến Nam một chuyến, khoảng tháng tư tháng năm phải khởi hành, nhưng rốt cuộc khi nào đi thì còn phải xem ý tứ của Hoàng thượng.
Năm ngoái là đi cùng Công Bộ Thượng thư, năm nay có lẽ hắn sẽ tự đi một mình.
Lục Cẩm Dao tính toán mấy ngày nay đi chính viện dạo một vòng, nếu thật sự có chuyện gì thì nàng cũng có thể nói được.
Đại phòng thời gian gần đây rất yên tĩnh, nghe Bạch Vi nói Hàn thị trong thời gian này trên mặt vẫn luôn nở nụ cười, xuân phong đắc ý, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà làm cho nàng ấy cao hứng đến như vậy.
Đợi đến mùng mười, Lục Cẩm Dao mới biết là vì cái gì, Cố Kiến Phong được điều đến Lại Bộ.
Lại Bộ phụ trách việc nhậm chức bổ nhiệm miễn nhiệm quan viên trong thiên hạ. Mọi người đều biết, Lại Bộ quyền lực lớn, có thanh quan, cũng có không ít tham quan.
Tuy rằng chỉ là Từ ngũ phẩm lang trung, ở Hồng Lư Tự vẫn là quan viên ngũ phẩm, nhìn như giáng chức nhưng thực ra là thăng chức, dù sao ở Lại Bộ là có thực quyền.
Vì thế, Hàn thị còn bày ra một bàn tiệc rượu, đặc biệt chúc mừng Cố Kiến Phong được thăng chức.
Bày ngay tại chính sảnh, cả nhà ngồi cùng một chỗ, một bàn rượu ngon thức ăn ngon.
Ngay cả mấy chậu hoa trong chính sảnh cũng thay đổi, màu sắc tươi sáng.
Tháng hai mà lấy được mấy chậu hoa này cũng không dễ dàng, không biết gã sai vặt trong nhà ấm trồng hoa đã tốn bao nhiêu tâm huyết.
Hàn thị ở trên bàn cơm nói: “Đại gia ở Hồng Lư Tự đã lâu, tiếp kiến không ít sứ thần ngoại quốc, Hoàng Thượng cực kỳ coi trọng hắn nên hôm nay điều hắn đi Lại Bộ, cũng coi như chờ được mây tan thấy trăng sáng.”
Lục Cẩm Dao mơ hồ cảm thấy chỗ nào không đúng, người của Hồng Lư Tự thăng chức, nói như thế nào cũng nên đi Lễ Bộ mới phải, vì sao lại đi Lại Bộ chứ?
Nhưng chỉ là một lang trung ngũ phẩm, lại giống như là hợp tình hợp lý.
Dù sao Cố Kiến Phong năm nay đã hai mươi chín tuổi, khó khăn lắm mới đứng vững, tư lịch lâu như vậy rồi cũng nên đi nơi khác.