Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 519
Cập nhật lúc: 2024-11-22 07:04:50
Lượt xem: 6
Lý thái y còn chưa kể khi Cố Kiến Sơn bị thương là chính ông trị khỏi. Suy cho cùng thì ít người biết chuyện Cố Kiến Sơn bị thương khi ấy.
Triệu Chân lại cười: “Vậy thì làm phiền Lý thái y rồi.”
Lý thái y không chỉ chữa chân của Triệu Chân mà còn mang theo một mật hàm, trong mật hàm lệnh Cố Kiến Sơn tới Lĩnh Nam tiêu diệt thổ phỉ truy xét bằng chứng, không được có sai sót.
Vốn dĩ tháng mười một là có thể về kinh nhưng lỡ mất đợt này thì phải đợi đến năm sau.
Trong mắt Triệu Chân có sự áy náy, ngặt nỗi bản thân giờ đây chẳng đi nổi nên chỉ có thể đặt nỗi áy náy này vào trong lòng, sắp xếp ổn thỏa đợi ngày sau có cơ hội rồi đền đáp.
*
Năm nay Thịnh Kinh ít tuyết nhưng thời tiết khô lạnh.
Mùng hai tháng Chạp rơi một trận nhưng không lớn, y như hạt muối, bay lên mặt chẳng khác gì d.a.o cắt phải thịt.
Loại tuyết này văn nhân mặc khách đều không thích ngắm, đến cả chuyện làm ăn buôn bán của cửa hàng cũng không tốt như mấy ngày trước.
Tính toán đâu đấy thì quán đã mở được một tháng, hai chưởng quỹ đối chiếu sổ sách, chuẩn bị lát nữa Khương Đường đến thì đưa cho nàng xem.
Đối chiếu sổ sách hằng tháng, đều là hai người đối chiếu trước một lượt kẻo đến chỗ Khương Đường lại xuất hiện lỗi, nếu để Khương Đường thấy trong sổ sách
không đúng thì đến khi ấy khó mà xử lý được.
Trên sổ sách bao gồm các thứ mua cách mấy ngày, còn có đồ từ trang tử gửi đến, mỗi ngày dùng mấy bao mỳ mấy bao gạo, bao củi bao nhiêu than, đều phải ghi rõ đầy đủ đầu đuôi.
Đương nhiên, làm chưởng quỹ của quán xá nên hai người cũng có thể chấm mút được, ví dụ như đồ thừa trong bếp không bán được, Khương Đường sẽ không giữ lại sang hôm sau bán, nên đều để cho người trong quán chia nhau.
Tất nhiên, làm chưởng quỹ thì là người được chia nhiều nhất, dù cho sư phụ nấu đồ ăn cũng đều sẽ tự giác không vượt quá hai người họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-519.html.]
Đều là ít thịt vụn đậu phụ, những thứ đắt tiền khác cũng không dám lơ đãng ôm hết về mình.
Nhưng những thứ này đã đủ cho cả nhà bù thêm ít béo bở, sống tốt. Chớ thấy việc buôn bán tốt nhưng dân chúng nào có khi ăn như thế.
Thấy sổ sách đối chiếu cơ bản là biết, Khương Đường cũng sẽ không tính toán so đo thứ nhỏ nhặt này với bọn họ.
Lúc Khương Đường tuyết vẫn chưa rơi dày, dấu chân đạp lên nền đất có thể in dấu lên trên con đường đá.
Bên trong nàng mặc dày, bên ngoài còn khoác chiếc áo choàng bông, trên mũ của áo choàng chần một vòng lông thỏ màu trắng, màu sắc là màu tuyết, khi đi không hề lộ vẻ nặng nề mà trông cực kỳ uyển chuyển động lòng người.
Mỗi đầu tháng nàng đến kiểm tra sổ sách, sau đó định đến Cẩm Đường Cư nhận lợi tức của tháng này, tiện thể đưa lợi tức ở đây cho Lục Cẩm Dao, làm xong mấy việc này thì đi thẳng về nhà, thời tiết này thích hợp để ngủ, buổi chiều ngủ một giấc, buổi chiều thì ăn lẩu sưởi ấm với mấy người Lưu đại nương.
Sổ sách không có vấn đề gì, quán khai trương hôm mùng hôm hai nên đã mở được hơn hai mươi ngày, doanh thu là một nghìn chín trăm sáu mươi hai lượng
bạc, lợi nhuận thì khấu trừ đi tiền thuê cửa hàng, tiền công các chưởng quỹ, tiền mua sắm nguyên liệu và than củi, còn cả bạc đặt dụng cụ ăn uống ở bên chỗ của Cố Tiêu vào đầu tháng thì còn dư lại một nghìn năm mươi ba lượng bạc.
Không thể không nói rằng buôn bán đồ ăn thực đúng là kiếm ra tiền, giữ lại hai trăm lượng bạc làm vốn lưu động cho tháng sau, phần còn lại của Khương Đường và Lục Cẩm Dao chia theo bảy ba.
Lục Cẩm Dao lấy hai trăm năm mươi sáu lượng, sổ sách không sai.
Khương Đường nhìn doanh thu, trong lòng đương nhiên lấy làm vui, nàng nói: “Chuyện làm ăn tháng này khá được, cũng cần đến công lao của mọi người, thế này đi, ta lấy hai mươi lượng bạc, Điền chưởng quỹ và Trần chưởng quỹ mỗi người ba lượng bạc, các đầu bếp mỗi người hai lượng, phục vụ bàn mỗi người một lượng, mùa đông hai người phụ việc rửa bát cũng khổ cực lắm, mỗi người hai lượng bạc đi, cũng thay cho ta cảm ơn mọi người. Sắp đến Tết rồi, chúng ta đều tranh thủ về nhà đón Tết cho sớm sủa.”
Điền chưởng quỹ và Trần chưởng quỹ cười đáp: “Đông gia nói phải, sắp tới cuối năm rồi, phải mau buôn bán thêm mấy ngày trước Tết thôi.”
Khương Đường suy nghĩ rồi đáp: “Chuyện làm ăn của quán tốt, không tách khỏi việc chăm lo của triều đình. Chuyện trong triều chúng ta không chạm vào được, cũng không giúp được gì. Thế này đi, ta lấy một trăm lượng mua ít bột gạo, hấp ít bánh bao ninh thêm ít cháo, cứ dùng tên của quán đưa đi, coi như thắt chặt duyên lành.”
Điền chưởng quỹ cảm thấy chủ ý này khá hay, hắn nói: “Vậy chiều bọn ta đi làm ngay.”