Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 547

Cập nhật lúc: 2024-11-22 15:53:11
Lượt xem: 7

Vĩnh Ninh hầu không quan tâm tới hôn sự của ấu tử, ông đoán sau khi Yến Vương trở về, e là hắn sẽ được phong làm Thái Tử.

Đến lúc đó chỉ sợ Tần Vương sẽ lâm vào kết cục bị giam cầm.

Vĩnh Ninh hầu có thể cảm giác được gia đình này đã hoàn toàn ly tán, các phòng đều chỉ tính toán cho bản thân mình, tuy rằng nhị phòng tam phòng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng dù sao cũng làm quan trong triều, dần dần cũng cảm nhận được có điều gì đó không đúng.

Vĩnh Ninh hầu không có cách nào gom mọi người lại chung một chỗ, nhưng vẫn níu kéo một phần cơ hội, không dám phân gia ngay lúc này.

Vì thế, ông còn nhắc Trịnh thị phải giấu đi nụ cười, đừng khiến cho người ngoài nhìn ra manh mối, Trịnh thị hừ lạnh trong lòng một tiếng, tự mình cảm thấy vui mừng là được.

Không vì chuyện gì khác, chỉ tính dung mạo xinh đẹp của Khương Đường, hài tử của hai người bọn họ sau này cũng sẽ là những đứa trẻ xinh đẹp nhất trong

đám trẻ con, đã làm phu thê mấy chục năm, Trịnh thị còn chưa đến mức thất vọng buồn lòng với Vĩnh Ninh hầu, chỉ là không thể chuẩn bị được một buổi lễ

gặp mặt, trong lòng bà có hơi nuối tiếc mà thôi.

Bà không biết bản thân có giữ được của hồi môn của mình không nên đã sai Lục Cẩm Dao đưa một ít qua cho Khương Đường, đương nhiên cũng sẽ cho Lục Cẩm Dao một phần, không thể bên nặng bên nhẹ.

Khương Đường hai ngày này đều bận rộn nhận lễ vật, Cố Kiến Sơn có ba ngày nghỉ, thẳng đến ngày thứ ba về lại mặt.

Nhưng Khương Đường không có nhà mẹ đẻ nên ngày lại mặt cũng giản lược, hai người mang theo ít đồ vật tới phủ Trường Ninh hầu, Phùng thị là trưởng bối, cũng không nói mấy lời vòng vo, chỉ hỏi khi nào Cố Kiến Sơn quay về Tây Bắc.

Dù mới thành thân nhưng Cố Kiến Sơn cũng không thể nào ở lại Thịnh Kinh mãi, sớm muộn gì cũng phải rời đi.

Khương Đường nói: “Hôm sau là phải về Tây Bắc, Hoàng Thượng cũng đã niệm tình chàng mới thành thân nên mới để chàng ở Thịnh Kinh nhiều ngày như vậy.”

Lần này trở về, Cố Kiến Sơn còn phải hộ tống công chúa hòa thân.

Công chúa hòa thân được tuyển chọn trong số nữ nhi tông thất, không phải là công chúa của hoàng thất, càng không phải là thứ nữ của phủ An vương, lần này Ngự Triều thắng trận nên cũng không quá coi trọng chuyện hòa thân này, trong khi đó Hồ tộc lại gửi công chúa trong vương thất của mình sang đây.

An Khánh đế đã già, tất nhiên không thể cưới một cô nương mười mấy tuổi, cũng không nói sẽ để nàng ấy đính hôn với vị hoàng tử nào, khiến cho cả triều đình lại lo lắng suy tư.

Phùng thị gật đầu: “Cũng đúng thôi, đến lúc đó ngươi sang đây chơi với ta, nhà chúng ta cách nhau cũng gần mà.”

Khương Đường dịu dàng, đưa mắt nhìn Cố Kiến Sơn, sau đó gật đầu: “Ta sẽ thường xuyên qua đây nói chuyện với bá mẫu.”

Thăm Phùng thị xong, Khương Đường nắm tay Cố Kiến Sơn trở về.

Cố Kiến Sơn luyến tiếc không muốn rời đi, cảm thấy mới tân hôn đã vội vã xa nhà là chuyện rất có lỗi với Khương Đường.

Tuy trong lòng Khương Đường có chút hụt hẫng, nhưng nàng cảm thấy, rời đi

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-547.html.]

cũng là để sau này có thể được ở bên nhau lâu dài, nếu không có Cố Kiến Sơn, sẽ có rất nhiều người lưu lạc khắp nơi, so với những người khác, nàng đã là

người may mắn.

Khương Đường lắc tay Cố Kiến Sơn: “Sau khi chàng đi ta sẽ thường xuyên tới chỗ bá mẫu, mấy lúc khác có thể đi tham dự yến hội, có thể sẽ gặp được mẫu thân, chàng muốn gì thì cứ viết thư gửi về cho ta, ta đều hiểu hết.”

Tây Bắc không có chiến sự, chỉ là không biết hòa bình sẽ duy trì được bao lâu.

Khương Đường ít nhất không cần lo lắng lại Cố Kiến Sơn bị trọng thương, nàng muốn nỗ lực kinh doanh buôn bán, tranh thủ mở rộng chuyện làm ăn tới Tây

Bắc. “Được.”

Cố Kiến Sơn buồn bã, Khương Đường biết hắn luyến tiếc, cố ý nói: “Sao chỉ nói một tiếng được vật, có phải lòng chàng đã bay đến Tây Bắc rồi không, bây giờ đã muốn xa cách rồi à.”

Cố Kiến Sơn: “… Không phải.”

Khương Đường nói: “Còn nói không phải, nói chuyện mà chỉ nhả được hai ba chữ, chàng nói không phải ai mà tin được.”

Cố Kiến Sơn lại im lặng, Khương Đường thở dài trong lòng, chờ về tới nhà nàng đã bị người ta ấn lên ván cửa.

Nụ hôn che trời lấp đất rơi xuống, Khương Đường không chống đỡ được.

Trong ba ngày vừa qua, lẽ ra nàng phải đi kính trà, về lại mặt, nhưng Cố Kiến Sơn lại cứ túm lấy không cho nàng ra cửa.

Khương Đường nghĩ hắn sắp phải đi, cũng chiều theo hắn, Cố Kiến Sơn lại không biết đủ.

Buổi sáng mới làm, hiện tại lại muốn.

Hồ nháo một trận, Khương Đường vùi trong lòng n.g.ự.c Cố Kiến Sơn, nhìn chằm chằm vào vết sẹo trên vai hắn.

Trên người hắn có rất nhiều sẹo, khiến người ta cảm thấy rất chua xót, Cố Kiến Sơn cảm thấy xấu nên bảo Khương Đường đừng nhìn.

Khương Đường nói: “Vậy sau này chàng không được bị thương nữa, như thế mới không để lại sẹo.”

Cố Kiến Sơn nắm tay Khương Đường: “Được, ta sẽ cẩn thận.”

Hai ngày vừa qua Cố Kiến Sơn chỉ hận không thể cắm rễ ở trên giường, nhưng đã hết ba ngày nghỉ, hắn phải lên triều rồi.

Hai mươi tháng hai, triều thần thượng triều lại nhìn thấy một người mà họ không bao giờ nghĩ tới, Yến Vương điện hạ đã trở lại.

Không chết, còn tươi cười đứng trong làn gió xuân, không thiếu tay thiếu chân gì cả, nguyên vẹn trở về.

Loading...