Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 549
Cập nhật lúc: 2024-11-22 15:53:15
Lượt xem: 3
Trong lòng Triệu Diệu cảm thấy nực cười, không phải là ghen tức hai người phụ tử tình thâm là là ghen tức với việc Triệu Chân được coi trọng. Triệu Chân rốt cuộc có chỗ nào giỏi giang, còn cho hẳn ba tháng để dưỡng thương. Triệu Diệu nhớ rõ cái ngày hắn ta lên núi tế trời, phụ hoàng tốt của hắn cho người chuẩn bị một cái đầu heo xấu xí.
Thứ gì cũng cho Triệu Chân, ngày sau còn cho thứ gì nữa, hoàng vị sao. Triệu Diệu vẫn luôn chờ đợi, đợi An Khánh đế cam tâm tình nguyện truyền ngôi vị cho hắn, nhưng lại đợi được tin Triệu Chân bình an quay về, vậy thì những triều thần ủng hộ hắn sẽ nghĩ như thế nào.
Đây là ở bên ngoài nên Triệu Diệu có thể kìm nén lửa giận, hắn ta nghiến chặt răng, thậm chí còn phát ra tiếng chói tai, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Triệu Chân.
Tay Triệu Diệu cũng siết chặt, hắn thậm chí có thể hiểu được ý trong lời điều tra chuyện của Lĩnh Nam, là tra xét tri thủ Lĩnh Nam ư, không phải, là điều tra hắn ta.
Nếu tra ra kết quả gì thì hắn có thể sống tốt được không, đến khi Triệu Chân kế vị, liệu hắn có buông tha cho mình hay không?
Triệu Diệu còn từng nghĩ rằng, nếu Triệu Chân đứt tay gãy chân thì hắn ta còn có thể dung chứa được. Nhưng Triệu Chân lại yên ổn quay về, đến khi hắn ngồi
lên cái vị trí kia thì liệu có tha cho người huynh trưởng đã từng làm hại hắn không?
Lại nhìn thái độ thảnh thơi của hắn hôm nay, hai người đã định sẵn không c.h.ế.t không thôi rồi.
Triệu Diêu không hề sợ, mà lại hơi hối hận, hơi hối hận vì không làm dứt khoát một chút, trực tiếp nhổ cỏ tận gốc luôn.
Còn đại nạn không c.h.ế.t ắt có phúc về sau, hắn ta thấy là lửa thảo nguyên chẳng rụi được cỏ, gió nổi rồi lại mọc lên thôi.
Tai hại để lại ngàn năm.
Triệu Diệu cũng suy ngẫm, nơi cao như thế, sao Triệu Chân có thể không ngã c.h.ế.t chứ. Hắn ta tự biết nghĩ những thứ này cũng vô dụng, nên sau khi về vương phủ đã lập tức triệu kiến môn hạ, tính kế cho sớm.
Trừ phi vạn bất đắc dĩ, Triệu Diệu cũng không muốn dùng đến cách cùng tận này, hắn ta đã có gia đình, đằng sau còn có các đại thần đi theo hắn ta, nếu như thật sự có chuyện thì thật sự chẳng còn gì cả.
Triệu Diệu phải đợi sau khi Cố Kiến Sơn quay về Tây Bắc đã, hiện giờ vẫn không thể có bất kỳ hành động nào.
Triệu Diệu hỏi: “Lúc nào Cố Kiến Sơn quay về Tây Bắc?” Có võ tướng đáp: “Nói là sớm ngày mai.”
Cơ hội này cũng khéo quá, Triệu Chân vừa quay về là Cố Kiến Sơn đi luôn, có lẽ lại là một cái bẫy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-549.html.]
Triệu Diệu chắp tay ra sau đi qua đi lại trong phòng, sau khi dừng lại thì xoa ấn đường: “Cứ chờ đi, dõi theo Cố Kiến Sơn, đợi khi hắn thật sự quay về Tây Bắc rồi nói.”
Người nắm giữ binh quyền trong tay có thể điều binh khiển tướng, hiện giờ quân đội của Kinh Bắc có ba vạn đại quân, chỉ cần sử dụng thỏa đáng thì không
sợ không nên chuyện. Triệu Diệu đã ngã một cú ở Cố gia, có tên vô dụng Cố Kiến Phong cũng không móc nối được Cố Kiến Sơn, Cố Kiến Châu: “Bên Lĩnh Nam xử lý sạch sẽ một tí.”
Kẻ dưới đáp vâng.
Chẳng ai ngờ được rằng lúc này Yến vương sẽ quay về, Vĩnh Ninh Hầu cảm thán trong lòng, con người phải tin vào số mệnh, đại nạn không c.h.ế.t thì nói không chừng Yến vương điện hạ chính là số trời đã định.
Chỉ có điều dù đến lúc này rồi phủ Vĩnh Ninh Hầu cũng không dám theo phe theo phái.
Yến vương và An Khánh đế là cha con ruột thịt, lúc chưa phong tước thì Vĩnh Ninh hầu vẫn chỉ phục dịch Hoàng thượng, khi ấy An Khánh đế vẫn là hoàng tử, sau khi ông ấy đăng cơ Vĩnh Ninh hầu mới được trọng dụng.
Để mặc Cố Kiến Sơn lại đi lối mòn của ông, có điều con đường này là con đường ổn thỏa nhất.
Sau khi Vĩnh Ninh hầu quay về thì nói với Trịnh thị chuyện này, rồi lại hỏi Trịnh thị Cố Tương Quân đã đến Nhữ Lâm hay chưa.
Trịnh thị lắc đầu: “Còn chưa có tin, nhưng hẳn là đã đến rồi.”
Người đưa tin chậm hơn đôi chút, người phái đi theo cùng khá nhiều nên rất ổn.
Vĩnh Ninh hầu nói: “Đưa Tương Quân quay về là chuyện tốt, khoảng thời gian này ít ra khỏi nhà thôi, việc trong nhà vất vả cho bà rồi.”
Chuyện trong nhà là Lục Cẩm Dao lo liệu, Trịnh thị thở than Vĩnh Ninh hầu thật sự không không để tâm đến chuyện trong nhà, thậm chí ông còn chẳng biết tiền lương tháng của đám nha hoàn là bao nhiêu, đối với ông mà nói thì chuyện trong phủ là chuyện của bà, chỉ cần không gây phiền phức cho ông là được, những việc còn lại thì nhắm mắt làm ngơ.
Trịnh thị cũng không đính chính với ông rằng người khổ cực là Lục Cẩm Dao chứ không phải bà, bà gật đầu đáp: “Hầu gia ở bên ngoài cũng cẩn thận.”
Chỉ cần hơi mẫn cảm đối với chuyện trong triều là đều biết, Triệu Chân quay về thì e là trữ quân sắp định rồi.
Chỉ là chuyện thời gian sớm hay muộn mà thôi.