Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 551

Cập nhật lúc: 2024-11-22 15:53:19
Lượt xem: 11

Khương Đường không cần, trên khăn tay lại không có tên của nàng nên Cố Kiến Sơn bèn giặt sạch rồi giữ lại.

Hóa ra là lúc đó, ký ức dần dần trở nên rõ ràng, nhưng Khương Đường nhớ là Cố Kiến Sơn hỏi nàng có khăn tay hay không nên nàng bèn đưa.

Sau đó Cố Kiến Sơn đi chưa được hai bước đã ngã ra đất, nàng lại tới phòng hạ nhân tìm Xuân Đài, vội vã nên quên béng mất chuyện này.

Sau này đến tiết Khất Xảo, Bội Lan nói may một chiếc hà bao có thể cầu xin nhân duyên, tài thêu của nàng không giỏi nên định thêu hai bông hoa lên khăn tay cho đỡ nhọc, ai mà biết lúc tìm khăn tay lại phát hiện thiếu đi một chiếc.

Hóa ra là ở chỗ này của Cố Kiến Sơn.

Vào cái ngày hai người gặp nhau trên phố hôm tiết Khất Xảo, nàng cứ tưởng Cố

Kiến Sơn muốn cho nàng làm thiếp, nên sau khi nói chuyện với người ta một lúc xong thì quay về luôn. Tiếp sau đó hình như là trung thu, nàng quá nhớ nhà,

đám Bội Lan đều quay về nhà đón tết, một mình nàng tới nhà người khác thì không hay nên bèn ra khỏi phủ đi ngắm hội đèn, kết quả lại gặp được Cố Kiến Sơn.

Khương Đường hừ một tiếng: “Thật ngại quá ta bóc trần chàng rồi, rốt cuộc là cho chàng hay là chàng tự lấy, trong lòng chàng tự rõ.”

Cố Kiến Sơn đợi Khương Đường nói xong liền áp người tới hôn người ta, đợi

sau khi Khương Đường thở hôn hển thì đưa tay bế người ta lên luôn, sau đó đi tới trước cửa đóng cửa lại, đôi chân dài bước về phía giường.

Khương Đường nói: “Chàng có nói lý không đấy, sao lại có người không nói lại được là thế này chứ!”

Cố Kiến Sơn đáp: “Sao lại không có, người trước mắt nàng không phải người sao?”

Lúc này trời cũng đã tối rồi, Khương Đường có thể làm loạn với Cố Kiến Sơn, chỉ là một giờ nửa tiếng này lại không kết thúc được.

Sáng mai Cố Kiến Sơn phải đi rồi, lần này đòi hỏi cực kỳ ác liệt, sau khi hôn xong thì ôm người ta vuốt ve chậm rãi, chân Khương Đường cũng không đẩy ra được nên để hắn ôm.

Đợi cơ thể trở lại bình thường, không run lẩy bẩy như kia nữa, Khương Đường lại đẩy: “Không được hôn nữa, đồ đã vẫn còn chưa thu dọn xong, còn không thu dọn là không thu dọn xong đâu.”

Cố Kiến Sơn lại không phải công tử chẳng biết thứ gì, đồ đạc chưa thu xếp xong hay chưa hắn không biết hay sao, lại nói, hắn với Khương Đường bên nhau mà, lại chẳng phải kẻ ngốc, nên hắn đáp: “Ta không làm đâu, chỉ ôm nàng thôi, sáng mai không được ôm nữa.”

Cố Kiến Sơn chưa từng trải qua lúc như thế này, dù cho khi bị thương, trán đổ mồ hôi lúc ở hòn non bộ, cũng cố gắng gượng vực dậy tự mình quay về.

Trong lòng Khương Đường mềm nhũn một trận, nhích tới hôn lên hàng mày của Cố Kiến Sơn: “Đến khi quay về là ổn thôi, chàng đã từng nghe câu nói này hay chưa, tiểu biệt thắng tân hôn, chia cách cũng không phải không tốt.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-551.html.]

Nàng cũng không đành, nhưng Cố Kiến Sơn có chuyện mà bản thân hắn phải làm, nàng cũng vậy, hai người không phải là tất cả của nhau.

Khương Đường nhúc nhích: “Giờ đây hai nước hòa thân, Tây Bắc thái bình, có lẽ chẳng mấy lâu nữa ta sẽ tới Tây Bắc làm ăn, còn lo không gặp được ư.”

Cố Kiến Sơn nói: “Nàng nói đúng.”

Khương Đường ôm Cố Kiến Sơn, thật ra Cố Kiến Sơn như thế nàng khá là vui, nếu như hắn mới thành thân mà nói đi là đi ngay chẳng có chút không đành nào, vậy thì nàng sẽ thất vọng lắm.

Cố Kiến Sơn đi rồi, trong phủ còn có nhà hoàn ở bên, nên cũng sẽ không quá cô đơn.

Hai người vuốt ve an ủi như thế một lúc, Cố Kiến Sơn mới đứng dậy bưng nước vào, sau khi rửa ráy rồi lại truyền cơm lên.

Biểu hiện không vui của hắn rất rõ ràng, trước mặt Khương Đường hắn cũng không muốn vờ vịt, đến mức mà Ngưng Châu đợi người cũng không dám thở lớn.

Khương Đường bảo đám Ninh Châu đi xuống, rồi cùng Cố Kiến Sơn ăn cơm xong, số hành lý còn lại là tự Cố Kiến Sơn thu dọn.

Sáng sớm hôm sau, trời vẫn còn chưa tỏ, ở bên cạnh đã không còn người rồi.

Lúc Cố Kiến Sơn đi có hôn lên trán Khương Đường, rất khẽ nhàng êm ái, khi ấy Khương Đường đã tỉnh rồi nhưng lại sợ cất lời sẽ khó chịu nên nằm trên giường giả vờ ngủ.

Sau khi Cố Kiến Sơn mặc y phục xong, hắn không ra ngoài ngay mà nhìn ngắm một lúc rồi mới đi ra khỏi nhà.

Ngày thứ năm sau khi thành thân, Khương Đường đã quen với việc có một người kề bên, Cố Kiến Sơn bỗng dưng không ở đây nữa khiến nàng cảm thấy lạ

lẫm.

Ban sáng làm việc thì sẽ lơ đễnh, sổ sách còn viết sai, Khương Đường dằn lòng xuống viết hai chữ to, lúc này mới tốt lên đôi chút.

Mấy bữa thành thân, việc buôn bán cũng không quản, nên Khương Đường phải tới quán lẩu xem sao.

Vừa đến, Điền chưởng quỹ và Trần chưởng quỹ chắp tay nói: “Mừng chuyện vui của đông gia.”

Khương Đường nói: “Ta có mang kẹo cưới tới, mọi người chia nhau, cũng dính tí hỉ khí.”

Ngưng Châu và Ngưng Duyệt lần đầu tới quán, tuy là lần đầu tiên tới nhưng trước cũng có nghe nói. Trong lòng lấy làm vui vì Khương Đường có thể đưa bọn họ đến, học hỏi quan sát chắc chắn còn tốt hơn so với ở trong phủ.

Khương Đường bảo Ngưng Châu theo Điền chưởng quỹ đi làm quen việc trong quán, sau đó dẫn Ngưng Nguyệt ra đằng sau gặp sư phụ nấu nướng và người làm, sau này nàng không cần đến hằng tháng nữa.

Có điều, nếu hai người này làm việc không tốt thì đương nhiên Khương Đường sẽ để người khác tới.

Loading...