Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 570

Cập nhật lúc: 2024-11-22 15:59:31
Lượt xem: 3

Sáng nay Trần chưởng quỹ nhận được tin tức, người canh giữ trước cửa các phủ đã rút lui, có phủ vẫn còn bị niêm phong nhưng Cố gia vẫn còn tốt. Cho nên mặc dù buổi sáng Khương Đường không tới nhưng Trần chưởng quỹ cũng không quá lo lắng.

Chỉ là việc làm ăn bị dừng lại năm ngày, trưa nay chỉ có một bàn có khách đến ăn, buổi tối tốt hơn một chút, có hai bàn.

Một ngày trôi qua buôn bán còn chưa đủ một lượng bạc, không tính đến tiền vốn thì cũng không đủ để trả tiền công của đám người này.

Trần chưởng quỹ mở miệng đem những chuyện này thành thật bẩm báo, Khương Đường nghe xong gật đầu: "Cho dù ít khách cũng phải mở cửa."

Những nơi khác đều đóng cửa không buôn bán, chỉ có tiệm lẩu mở cửa thì mới có thể chờ người mà nàng cần gặp tới đây.

Khương Đường trực tiếp đi tới Tiền phủ cũng không tiện, mà Tiền Tùng Minh giờ phút này lại đang ở Đại Lý Tự, chỉ có thể chờ.

Ngày ngày phá án, nhất định sẽ có lúc cực kỳ mệt mỏi, lúc trở về bụng đói dạ dày rỗng tuếch, cho dù là lẩu Trạng Nguyên hay là một món lẩu khác cũng đều

không tồi.

Tuy nhiên cũng chưa chắc Tiền Tùng Minh lúc này đã ra ngoài ăn, chỉ có thể chờ xem có được hay không.

Trần chưởng quỹ thầm nghĩ, lúc này mà còn mở cửa làm ăn thì có khác gì ném tiền qua cửa sổ đâu, còn không bằng đóng cửa hàng. Nhưng mà Khương Đường là chủ nhân còn hắn chỉ là chưởng quỹ, đương nhiên phải nghe Khương Đường. Qua thêm hai khắc đồng hồ, hai bàn trong đại sảnh cũng ăn xong. Người giúp việc tiến vào thu dọn bàn sạch sẽ, mấy nhân viên chạy bàn không có việc gì làm, dựa vào khung cửa, xem có khách hay không.

Tuy nhiên hai bàn kia là hai bàn cuối cùng, thẳng đến tận giờ Tý Khương Đường cũng không thấy có người nào tới ăn cơm nữa.

Thật sự muộn quá rồi, nàng còn phải quay về.

Khương Đường nói: "Dọn dẹp một chút rồi đóng cửa đi, thời gian này vất vả mọi người rồi, chờ sóng gió qua đi rồi ta sẽ phát bao lì xì cho mọi người."

Trần chưởng quỹ vội nói không cần.

Lo lắng sợ hãi thì có, còn vất vả thì cũng không đến mức đó.

Thời gian này đều ở trong nhà mình, lại không cần làm việc. Hôm nay mở cửa buôn bán cũng không có khách nhân gì, liền nhàn rỗi suốt cả một ngày, thế mà vẫn được nhận tiền công, như thế này đã là tốt hơn rất nhiều so với mấy cái khác rồi.

Lại nói tiếp, tuy rằng dân chúng vẫn luôn thích nói chút chuyện về hoàng thất khi trà dư tửu hậu, nhưng loại thời điểm này mọi người đều ngậm miệng không nói, ngay cả cửa cũng không dám ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-570.html.]

Trần chưởng quỹ lại nói: "Đã được chủ nhân cất nhắc, có cái gì vất vả đâu chứ, đều là công việc chúng ta phải làm."

Khương Đường cười cười, lại nói thêm mấy câu, lúc này mới ngồi xe ngựa hồi phủ.

Xuân Đài ngồi đánh xe ở phía trước, từ chỗ này ngồi xe ngựa quay trở về phủ còn chưa tới một khắc. Mấy ngày đó hắn ở thôn trang, hôm nay mới trở về. Hầu phủ xảy ra chuyện, trong lòng hắn khó chịu đến lợi hại.

Xuân Đài từ nhỏ đã lớn lên ở Hầu phủ, Hầu phủ cũng có không ít gã sai vặt có quan hệ tốt với hắn. Lúc này xảy ra chuyện, toàn bộ đều vào đại lao.

Nếu Hầu phủ rơi vào tình huống không tốt, những gã sai vặt nha hoàn kia cũng sẽ không tốt, sẽ không tránh khỏi bị bán một lần nữa. Đến lúc đó chuyển đi chỗ nào làm việc cũng không biết, mà nha hoàn có bộ dáng đẹp một chút thì ngay cả đường sống cũng không còn.

Xuân Đài mím môi đánh xe, nghe thấy người trong xe gọi tên hắn một tiếng. Khương Đường: "Xuân Đài, chuyện của Hầu phủ khoan đừng nói với tướng quân."

Xuân Đài: "Tiểu nhân biết rồi."

Bên này xảy ra chuyện, Cố Kiến Sơn ở Tây Bắc lại không trở về được, nói ra cũng là làm cho hắn không yên lòng. Hắn không trở về được, cũng không thể giúp được chuyện gì.

Nếu trong lòng nóng vội không chiếu mà lại hồi kinh, hậu quả lại càng không thể tưởng tượng nổi.

Xuân Đài biết nặng nhẹ, sẽ không làm cho Khương Đường thêm phiền.

Khương Đường nói: "Chuyện trong phủ ngươi phải để tâm nhiều, mấy ngày nay ta phải ở trong tiệm lẩu."

Tiền Tùng Minh một ngày không đến, nàng còn phải đợi thêm một ngày.

Cố Ninh Chiêu tuổi còn nhỏ nhưng hiểu được không ít. Thấy nàng vẫn không trở về, Khương Đường sợ Ngưng Châu Ngưng Duyệt không dỗ được thằng bé.

Người trong phủ cũng phải quản cho kỹ, ngàn vạn lần không thể đem chuyện Cố Ninh Chiêu đang ở chỗ nàng nói ra.

Xuân Đài cắn răng dạ một tiếng, hắn nắm chặt xe ngựa, trên mặt có một tia quyết tuyệt: "Đại nương tử, nếu thật sự không thành thì cũng đừng quản nữa, có Hầu gia ở đây, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì..."

Khương Đường tự biết chừng mực, nhiều thì nàng cũng không giúp được.

Ngay cả nàng là một người biết trước kết cục cũng không thể làm gì được, Vĩnh Ninh Hầu có thể làm được cái gì đây?

Loading...