Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 580
Cập nhật lúc: 2024-11-22 16:01:50
Lượt xem: 8
Quản sự của Hầu phủ điều năm chiếc xe ngựa tới Đại Lý Tự đón người, nếu tính luôn cả thiếp thất trong phủ thì có tổng cộng hai mươi mốt người, quản sự nghĩ rằng bốn người ngồi một xe là được, các tiểu chủ tử còn bé, cũng không chiếm bao nhiêu chỗ, năm chiếc xe chắc chắn là đủ.
Ai ngờ, lúc đến Đại Lý Tự chờ mãi mà vẫn không thấy Đại gia Cố Kiến Phong cùng đại nương tử, không chỉ có thể, kể cả tiểu công tử và hai vị tiểu nương tử cùng hai người thiếp thất của đại phòng cũng không thấy đâu.
Cứ như vậy đã ít đi bảy người.
Thấy Hầu gia và phu nhân không nhắc tới, quản sự nhìn sắc mặt của bọn họ tất nhiên cũng không hỏi, vội vàng sai nha hoàn đỡ các chủ tử lên xe ngựa, trong xe đã có sẵn xiêm y và điểm tâm lót dạ, các viện trong phủ cũng đã có chuẩn bị nước ấm và thức ăn, đã để sẵn chậu than ngoài cửa, nha hoàn và gã sai vặt cũng đã quét dọn Hầu phủ sạch sẽ một lượt từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, lại còn xông ngải cứu để xua đi sự xui xẻo.
Các chủ tử không có mặt, hắn phải thay họ an bài những chuyện này thỏa đáng. Trịnh thị cùng Vĩnh Ninh hầu cũng không nói thêm gì, đợi cả đám người đều đã bước lên xe ngựa rồi mới mở miệng kêu hồi phủ.
Đây đã là kết quả tốt nhất rồi.
Hầu phủ không bị thu hồi tước vị, chỉ bị sung công một phần tài sản, tuy Vĩnh Ninh hầu bị bãi chức nhưng tuổi tác của ông đã cao, vốn dĩ đây cũng chỉ là chức quan nhàn tản không có thực quyền, ở nhà thì ở nhà thôi.
Chỉ là tiếc cho đám người Cố Kiến Châu, nếu bọn họ không có thành tích hiển hách thì khó mà thăng quan tiến chức được nữa.
Công lao của Hầu phủ trước giờ đều đã dùng để giữ mạng, mà công lao nào có dễ lập đâu.
Đại phòng bên kia, Trịnh thị vẫn không đành lòng, Hàn thị có bị phạt thì cũng là đúng người đúng tội, nhưng cuộc đời của trưởng tôn và hai tôn nữ cứ như vậy mà bị hủy hoại, đến Hạc Thành rồi còn làm được gì nữa đây, gánh không gánh nổi, vác không vác nổi…
Hạc Thành cách Thịnh Kinh xa ngàn dặm theo hướng bắc, khí hậu giá lạnh, từ đây đến Hạc Thành cũng phải mất mấy tháng đi đường, còn chưa biết có thể đến được Hạc Thành hay không.
Bà nén giọng hỏi: “Chúng ta có thể cậy nhờ người khác một chút được không, trong phủ còn có bạc, mấy đứa Viễn ca nhi… Tuổi còn nhỏ, sao có thể chịu được nỗi khổ bị lưu đày.”
Chỉ cần có thể bảo toàn tính mạng cho trưởng tôn là tốt rồi, phán quyết đã nói trong vòng ba đời không được làm quan, rõ ràng công khóa của Cố Ninh Viễn
càng ngày càng tiến bộ, học vấn còn tốt hơn phụ thân của hắn gấp mấy lần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-580.html.]
Vĩnh Ninh hầu lạnh lùng nói: “Ta thấy bà đúng là hồ đồ rồi, lúc này mà còn muốn nhờ vả quan hệ, còn ngại chuyện trong phủ chưa đủ nhiều?”
Ông cũng từng gửi gắm kỳ vọng rất cao vào trưởng tôn, nhưng nếu lúc trước không phải ông kiên quyết để Cố Kiến Sơn ra riêng thì e là bây giờ cả phủ đều bị lưu đày tới Hạc Thành.
Thấy vẻ mặt thất vọng của Trịnh thị, Vĩnh Ninh hầu nói: “Bà xem còn có ai muốn tới lui quan hệ với phủ chúng ta nữa?”
Không phải ông không nghĩ tới mà là không thể, ông cũng không có cái bản lĩnh đó.
Có câu nói tường đổ thì người ngã, có hoạn nạn mới có thể thấy chân tình, tuy Hầu phủ không xảy ra chuyện nhưng không còn ai muốn dây dưa với Hầu phủ nữa.
Trịnh thị cũng không nói tiếp nữa, xe ngựa lung lay, Vĩnh Ninh hầu cũng ngậm miệng không nói, bà nghĩ thôi thì cứ nhìn theo hướng tốt vậy, tội mưu nghịch
đáng ra phải bị xử trảm theo luật, Cố Kiến Phong có thể giữ được mạng đã phải cảm tạ trời đất rồi, sao có thể trông chờ những thứ khác.
Chỉ chờ tới lúc lưu đày dúi cho quan sai một ít bạc, tránh cho người nhà trên đường đi phải chịu quá nhiều khổ cực.
Một gia đình tốt đẹp cuối cùng lại thành ra như vậy.
Phu thê hai người đều không dễ chịu, trên chiếc xe ngựa phía sau, Cố Kiến Châu nắm lấy tay Lục Cẩm Dao, an ủi nói: “Không còn chuyện gì nữa rồi.”
Lục Cẩm Dao nhìn Cố Kiến Châu cười cười: “Ừ, không có việc gì nữa.” Nhưng lần này phủ Vĩnh Ninh hầu xem như đã bị lột một tầng da, quan chức tiền tài đều mất đi một nửa, chỉ để lại một cái tước vị, cho dù Cố Kiến Châu có thừa tước, sau này Cố Ninh Chiêu tiếp tục thừa tước thì cũng chẳng có tác dụng gì mấy.
Trải qua chuyện này, việc sau này Cố Kiến Châu có được trọng dụng hay không thật sự rất khó nói, điều may mắn duy nhất là gia đình vẫn còn, người vẫn khỏe mạnh là được, còn lại đều là vật ngoài thân, cứ xem nhẹ một chút vậy.
Lục Cẩm Dao cũng không đành lòng nhìn thấy đại phòng bị như vậy.
Cho dù nàng ấy không thích Hàn thị nhưng cũng không mong toàn bộ đại phòng lưu đày, Hạc Thành nằm ở nơi phương bắc xa tít mù khơi, đường sá xa xôi khí hậu khổ hàn, Cố Kiến Phong là người đọc sách, Hàn thị lại mang bệnh, Cố Ninh Viễn năm nay chỉ mới mười hai, hai nữ nhi một chín tuổi một sáu tuổi, cũng không biết có thể chịu được đường sá xóc nảy xa xôi như vậy không.
Hơn nữa trong vòng ba đời không được làm quan, có nhà mẹ đẻ như vậy, hai nữ nhi sau này muốn xuất giá cũng là một chuyện khó khăn.