Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 591
Cập nhật lúc: 2024-11-22 16:08:38
Lượt xem: 7
Cố Kiến Sơn: “Bàn ghế bày ở bên ngoài có thể đơn giản một chút, người đọc sách không câu nệ làm cái gì, chỉ cần một chỗ ăn cơm là được rồi.”
Khương Đường gật đầu: “Vậy cứ quyết định như vậy đi.”
Nàng bảo Ngưng Duyệt đi làm. Có nha hoàn cũng có lợi, cái gì cũng không cần mình phải tự mình ra tay, chỉ cần phân phó, người phía dưới đương nhiên sẽ làm thỏa đáng.
Khương Đường mỗi tháng còn để dành ra năm lượng bạc, nhờ người đánh thành bạc hình hạt dưa hình đậu phộng, xem như tiền thưởng, ai làm tốt thì cho người đó.
Khương Đường cười: “Chờ ta kiếm tiền, đây là cái đầu tiên của Thịnh Kinh đấy.”
Cố Kiến Sơn nhìn Khương Đường cười, chính mình cũng nhịn không được nở nụ cười: “Vậy ta sẽ chờ xem, chuyện hoa cỏ cứ để Xuân Đài phụ trách. Hắn có thể tìm được chỗ nào có giá rẻ nhất phù hợp nhất, còn nếu có chuyện khác thì cứ trực tiếp nói với ta.”
Xuân Đài ở Hầu phủ mười mấy năm cũng không phải uổng phí.
Cố Kiến Sơn lần này trở về chỉ thuần túy là bởi vì tham dự đại điển đăng cơ của tân hoàng. Chuyện quân doanh Kinh Bắc không phải việc của hắn, hắn càng
không thể nhúng tay vào, đương nhiên liền nhàn rỗi. Khương Đường ngẩng đầu hỏi: “Đã nói khi nào đi chưa?”
Hôm qua nàng không hỏi, đúng lúc tình nồng ý mật, Khương Đường không muốn nhắc tới cái chuyện mất hứng này.
Nhưng Cố Kiến Sơn trở về không chỉ có nghĩa là trở về mà còn có nghĩa là sắp rời đi, dù sao cũng phải đi, không phải không nói thì sẽ không đi nữa.
Cố Kiến Sơn nói: “Cuối tháng.”
Trong lòng Khương Đường thoáng cái lại sáng sủa. Hôm nay mới là mười bốn, còn nửa tháng nữa, chuyện rời đi cứ chờ rời đi đã rồi nói sau, còn hiện tại vẫn là cao hứng: “Vậy buổi chiều chúng ta đi thư viện xem một chút, sau đó buổi tối đi ăn ở bên ngoài.”
Gia yến chuẩn bị cho Cố Kiến Sơn sắp xếp làm vào buổi trưa, trong nhà chỉ có hai người bọn họ, cũng không có nhiều quy củ như vậy.
Cố Kiến Sơn vốn định buổi chiều ngủ một giấc, ở trong phòng với Khương Đường không đi đâu cả. Nhưng nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của nàng liền biết thật ra nàng thích ra bên ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-591.html.]
Lúc hắn không ở đây, một mình Khương Đường ở trong nhà còn chưa đủ sao, ở nhà ăn cơm cũng có lúc chán ghét, chẳng lẽ hắn trở về cũng phải ở nhà? Loại chuyện này tuy tốt, nhưng ngày sau còn dài, cũng không cần phải buồn bực, Cố Kiến Sơn nói: “Được, mấy ngày nay cứ ra ngoài dạo chơi nhiều hơn, không ở nhà nữa.”
Thịnh Kinh có không ít địa điểm để du ngoạn, ví dụ như Bích Thủy Hồ, Hiện Ương Hồ, Vạn Tượng Sơn, Phổ Đà Tự... Tất cả đều là những cảnh sắc nổi tiếng gần xa.
Mấy nơi này Khương Đường đều đã từng đi qua, nàng không muốn đi lại một lần nữa. Nàng nghĩ đến những chuyện mà trước kia nàng chưa từng làm: “Hay là chàng dạy ta cưỡi ngựa đi, ta còn không biết cưỡi ngựa.”
Biết cưỡi ngựa rồi đi đâu cũng tiện, hơn nữa nàng nhìn thấy dáng vẻ Cố Kiến Sơn cưỡi ngựa, trong lòng liền có chút khao khát, hy vọng mình cưỡi ngựa cũng là bộ dáng kia.
Cố Kiến Sơn biết nghe lời phải, đồng ý với nàng.
Buổi trưa gia yến, nhưng trong phủ chỉ có nàng và Cố Kiến Sơn hai người ăn, chẳng qua cũng chỉ có thêm mấy món ăn tinh xảo, một bình rượu, còn những thứ khác chẳng khác gì ngày thường.
Khương Đường cũng uống hai chén, sau khi uống xong say khướt, muốn ngủ một giấc rồi mới ra ngoài. Nhưng hai người ở cùng một chỗ cộng thêm hơi rượu, lại náo loạn cả buổi chiều, thẳng đến chạng vạng mới ra cửa.
Khương Đường dẫn Cố Kiến Sơn đến tiệm cơm nhỏ ăn cơm, hai người vây quanh một cái bếp lò nhỏ ngồi ăn.
Nhà này bán lẩu cá, nước dùng sôi sùng sục tỏa hương thơm lừng, đầu bếp tay nghề cao, những lát cá cắt ra có thể nhìn xuyên qua được, hương vị thơm ngon, từ cách rất xa cũng có thể ngửi thấy mùi thơm.
Ở chỗ này có thể ăn cá hấp, cá hầm dưa chua, canh đầu cá. Tiệm lẩu này mới mở cách đây không lâu, nhưng cũng chỉ làm món lẩu cá chứ không nghĩ đến chuyện làm lẩu nấm hay lẩu mỡ bò, việc buôn bán cũng tốt đến mức ngay cả Khương Đường cũng bội phục.
Nàng đã muốn tới đây ăn từ lâu rồi, nhưng người tới ăn cơm đều có đôi có cặp, một mình nàng tới đó cũng ngại. Lục Cẩm Dao thời gian này lại bận rộn, An Dương chuẩn bị đính hôn, khó khăn lắm mới chờ được Cố Kiến Sơn trở về, đương nhiên phải đến ăn một bữa.
Lẩu ở đây không có nước cốt, chỉ có nước dùng. Cố Kiến Sơn hai tay bận gỡ xương cá, lại gắp thịt cá, chỉ có miệng rảnh rỗi nói chuyện với Khương Đường.
Khương Đường thỉnh thoảng gắp cho Cố Kiến Sơn một miếng. Hai người vây
quanh một cái bàn nhỏ, nhìn nước trong nồi sôi ùng ục, Cố Kiến Sơn còn chưa ăn được mấy miếng: “Chàng cũng đừng mải gắp cho ta như thế, chàng ăn đi.”
Cố Kiến Sơn gật đầu: “Ta cũng đang ăn mà, nàng không thấy đấy thôi.”
Khương Đường đột nhiên nhớ tới ngày đó tiệm lẩu khai trương, Cố Tiêu và Trạng Nguyên lang cũng là như vậy, nàng cười cười: “Còn có rất nhiều đồ ăn ngon nữa, mấy ngày nay chàng được ở nhà ta sẽ dẫn chàng đi ăn thử.”