Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 609

Cập nhật lúc: 2024-11-22 20:26:03
Lượt xem: 6

Phủ y vẫn lo lắng Khương Đường thất vọng, vì dù sao ai cũng đều mong ngóng có hài tử cả, bèn khuyên bảo rằng: “Đại nương tử, cái chuyện này cũng phải xem duyên phận, ngài cứ nới lòng ra, ngài và tướng quân đều vẫn còn trẻ, rồi sẽ có hài tử thôi.”

Khương Đường ho một tiếng, nàng không thể nói rõ ràng nên chỉ đáp: “Thế thì mượn lời hay của đại phu vậy.”

Rồi sai Ngưng Châu nhét cho phủ y một chiếc hà bao, rồi tiễn người ta về. Hôm nay là mùng chín, có lẽ Cố Kiến Sơn đã đến Tây Bắc rồi.

Đầu tháng đám Lưu đại lang đã đi, giờ này chắc đang trên đường đến Tây Bắc. Có Ngô Chi theo cùng, đã đến dừng chân ở Liêu Thành trước, nên cũng dễ có người chăm sóc.

Chuyện buôn bán hai bên đều khá tốt, trên phố ăn vặt đã cho thuê mười sáu quầy hàng, tuy có mấy gian là người của mình nhưng thật sự đã nằm ngoài dự liệu của Khương Đường, nàng vốn cứ tưởng chẳng có mấy ai sẽ thuê.

Cho dù có người muốn thuê thì cũng phải đợi một tháng quan sát rồi mới nói tiếp.

Những người bày bán hàng rong đều đã quen, nên có chỗ bán hàng hay không đối với bọn họ mà nói không hề quan trọng, ai mà biết phố ăn vặt lại thu hút những cửa hàng ở bên ngoài tới, một quán cháo Trạng Nguyên, một quá Cẩm Đường Cư, cộng thêm Đa Bảo Các và Ngũ Hương Cư, nên người tới phố ăn vặt nhiều thêm.

Khương Đường cảm thấy lần này nàng có thể làm nên chuyện, là dựa vào việc quen biết nhiều người.

Lục Cẩm Dao có nói, quen biết nhiều người cũng là do muội quen chứ chẳng phải từ trên trời rơi xuống.

Nàng ấy tới nói chuyện với Khương Đường chứ không nàng ở nhà buồn tẻ lắm.

Khương Đường cười đáp: “Điều tỷ tỷ nói cũng có đạo lý, có điều giờ hoà vốn

(1) vẫn còn sớm, xem xem có thể tìm được vài cửa hàng trong nội thành không, ví như kiểu tiệm sách chẳng hạn, mở chi nhánh trước cổng thư viện cũng khả thi.”

(1) Hòa vốn xảy ra khi tổng doanh thu bằng tổng chi phí.

Càng nhiều gian hàng thì mới có thể càng mau chóng hòa vốn, tiền thuê quầy hàng này đã rẻ hơn rất nhiều so với quầy khác, có điều quầy hàng cũng không thể quá nhiều, bốn mươi gian là vừa đẹp.

Lại thêm những nơi xa, mặc dù có người nghe danh mà đến nhưng lẻ tẻ có mấy mống người nên cũng bán chẳng được bao nhiêu.

Chủ ý của phố đồ ăn vặt vẫn khá hay, thuê đại một gian ở thành Thịnh Kinh trong một tháng thì tiền thuê còn có thể bằng tiền thuê ở đây một năm.

Lục Cẩm Dao cũng không vội hòa vốn: “Cứ từ từ, nào có ai làm kinh doanh mà lại hòa vốn nhanh thế thế đâu.”

Khương Đường đã bỏ bạc bỏ tâm sức nhiều nhất vào trong đó, Lục Cẩm Dao cũng chỉ giúp đỡ đôi chút đúng với khả năng.

Hai người nói chuyện làm ăn, Lục Cẩm Dao lại khẽ giọng hỏi: “Sức khỏe sao rồi, có cảm thấy không ổn không?”

Khương Đường vội lắc đầu: “Mọi thứ đều tốt, tỷ tỷ không cần lo lắng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-609.html.]

Lục Cẩm Dao thành thân hai năm mới có Chiêu ca nhi, nên đương nhiên hy vọng Khương Đường thuận lợi, ngẫm lại thì Cố Kiến Sơn đang không ở nhà, trong phủ lại không có mẹ chồng hay chị em dâu phụ giúp, hay là tạm thời chưa có hài tử còn tốt hơn.

Nàng chuyển đề tài hỏi đám người Lộ Trúc, chuyện chủ tớ thế nào rồi, bọn họ không ở đây nên Lục Cẩm Dao khá là không quen.

Sau khi bốn người đi, Nguyệt Vân và Bán Hạ trở thành nha hoàn nhất đẳng, Tinh Tương vẫn là nhị đẳng.

Mấy người đến sau Nghiêm Hạ thì chọn được ba người làm nhị đẳng, những người khác đều là mới đến.

Làm việc chắc chắn không bằng người ngày trước nhưng từ từ rồi sẽ len tay.

Khương Đường nói: “Bội Lan và Tĩnh Mặc theo thương đội của bên ta đi xa, Lộ Trúc Hoài Hề vẫn còn ở lại phố Trữ Nguyên, hẳn là vẫn chưa nghĩ ra phải làm gì.”

Trông dáng vẻ thì không muốn làm kinh doanh cho lắm.

Lục Cẩm Dao: “Nghỉ ngơi lúc đã rồi tính tiếp, lúc ở hầu phủ chưa được nghỉ hẳn hoi mấy ngày.”

Nàng ấy cười nói: “E là bọn họ ngại không tìm ta, nếu có điều khó khăn, muội giúp một phen.”

Khương Đường đáp: “Ta biết rồi, tỷ tỷ yên tâm đi.”

Nàng cảm thấy hai người họ không muốn làm ăn buôn bán, lúc ở hầu phủ cũng đã tích góp được mấy trăm lượng bạc, sau này không cần lo cái ăn cái uống.

CHắc là muốn nghỉ ngơi một hai tháng trước đã rồi sau đó mới tính toán.

Khương Đường hỏi một câu về Lục Anh, đã lâu không gặp nên không biết nàng ấy sống như thế nào.

Lục Cẩm Dao đáp: “Nàng ấy có thai rồi, phu quân đối xử với nàng ấy rất tốt, sau khi chia nhà ta cho nàng ấy quản lý cửa hàng rồi.”

Lục Anh đã gả đi được hơn một năm rồi, cuộc sống khá tốt chỉ là không còn nói nhiều như ngày xưa nữa, tính tình càng chín chắn hơn.

Khương Đường có hơi sửng sốt, chỉ trong chớp mắt người thì đã thành thân, người thì đã đi xa, còn những người ở chính viện kia xưa căn bản không lui tới nữa.

Lục Cẩm Dao nói hiện giờ Trịnh thị chỉ trồng hoa chăm hoa, gọi bạn bè tới chơi mạt chược, cuộc sống cũng khá vui vẻ.

Khương Đường bỗng nhớ đến một câu, thiên hạ thật sự không có buổi tiệc nào mà không tàn.

Những ngày tháng làm nha hoàn ở Yến Kỉ Đường của hầu phủ hình như đã là chuyện của rất lâu rất lâu về trước rồi.

Loading...