Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 618
Cập nhật lúc: 2024-11-22 20:33:30
Lượt xem: 3
Đã chi cho Lưu Dương ba phần, Khương Đường lấy năm phần, Lục Cẩm Dao lấy hai phần cũng không phải là ít.
Còn An Dương góp hai trăm năm mươi lượng bạc, lấy một phần lợi nhuận.
Hoa hồng cũng xem như đã tính toán ổn thỏa, cuối cùng đã gom được hai ngàn lượng bạc làm vốn.
Nàng đã hỏi Lưu Dương có dám đi không, hắn không hề do dự nói dám.
Bất quá, Lưu Dương không nhắc tới chuyện góp vốn, mấy trăm lượng bạc lần này chính là toàn bộ gia sản của hắn, bấy nhiêu cũng đủ cho hắn mua một tòa nhà ở ngõ Trữ Nguyên, nương của hắn mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm, vô cùng vất vả, mua nhà đất tính ra vẫn tốt hơn mua cửa hàng.
Tóm lại không thể quăng hết vào đó được.
Lấy ra bốn chục năm chục lượng bạc, cầm theo đồ đạc của mình là đủ, đem quá nhiều sẽ không phù hợp.
Sau khi đã thương lượng xong xuôi, Lưu Dương mới nói chuyện này với người nhà, đã quyết định thời gian khởi hành là sau tết Trung Nguyên.
Tốt nhất là nên tránh thời điểm tết Trung Nguyên.
Ngô Chi cũng đi, đã trực tiếp đến ngõ Trữ Nguyên chuẩn bị, lần này có lẽ sẽ đến đất Thục.
Bán tơ lụa là tốt nhất, tộc nhân Hồ tộc muốn nhanh chóng dung nhập vào Ngự Triều, biện pháp đơn giản nhất chính là ăn mặc như người Ngự Triều, ăn uống như người Ngự Triều, y phục cũng phải chọn loại tơ lụa tốt nhất.
Nam bắc kết nối với nhau, Lưu Dương còn muốn mang theo một ít đồ sứ.
Hai ngày trước Khương Đường gửi thư cho Cố Kiến Sơn, một tháng sau hẳn cũng nên nhận được hồi âm.
Nàng không biết mình có để ý tới những lời hồi âm trong thư không, đã là người nhà thì có chuyện gì cũng nên thương lượng với nhau, nhưng Khương Đường cũng không nghĩ mình sẽ bị Cố Kiến Sơn ảnh hưởng.
Nếu hiện tại nàng có thai, khẳng định sẽ không đến Tây Bắc, nếu không có hài tử thì sao không thể kinh doanh chứ, ai cũng làm được, cớ gì nàng lại không.
Mười sáu tháng bảy, đoàn người Lưu Dương rời khỏi Thịnh Kinh, Khương Đường vẫn chưa nhận thư từ Tây Bắc gửi về.
Lại đợi thêm năm ngày, vẫn không nhận được tin.
Khương Đường hỏi Xuân Đài: “Ngươi xem thử những người khác có nhận được thư không, Tây Bắc nhiều người như vậy, tất cả mọi người đều không nhận được thư hay là chỉ có mỗi mình ta không nhận được?”
Xuân Đài thấy không đành lòng, vẫn giữ kín miệng lấp liếm: “Bẩm đại nương tử, nếu có tiểu nhân lập tức mang về ngay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-618.html.]
Khương Đường: “Người khác có không?” Xuân Đài: “…Có mấy phong.”
Vậy vì sao Cố Kiến Sơn không viết thư gửi về.
Ban đầu nàng chỉ lo là hắn không đồng ý, bây giờ nàng chỉ lo hắn đã xảy ra chuyện.
Chiến sự Tây Bắc đã ngưng, cũng không nghe thấy tin tức đánh giặc, vậy cuối cùng là vì chuyện gì.
Khương Đường gục đầu xuống: “Vậy chờ thêm đi.”
Phùng di đã trải qua những ngày tháng thế này vô số lần, mỗi lần đều chờ đợi trong vô vọng, nàng cũng nên tập làm quen với nói mới phải, chỉ là Cố Kiến Sơn đã đi ba tháng rồi, một năm cũng chỉ có mười hai tháng.
Khương Đường: “Nếu tướng quân trở về, đừng nói ta hỏi thăm mấy chuyện này.”
Tránh cho Cố Kiến Sơn lo lắng.
Xuân Đài càng không đành lòng, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng không nói ra. Hắn thầm nghĩ cũng chỉ nửa ngày hoặc một ngày nữa, muộn nhất là trưa mai tướng quân sẽ trở lại.
Mãi đến giữa trưa ngày hôm sau, Cố Kiến Sơn đột nhiên xuất hiện trong nhà, Khương Đường còn tưởng rằng bản thân đang hoa mắt.
Nàng đứng ngẩn ngơ hồi lâu rồi mới kêu một tiếng phu quân.
Cố Kiến Sơn vẫn còn mặc khôi giáp, trán đã đổ một tầng mồ hôi, lóng lánh dưới ánh mặt trời, hình như lại đen thêm hai phần, nhưng cảm giác có tinh thần hơn hẳn.
Khương Đường nhìn Xuân Đài đứng bên cạnh Cố Kiến Sơn theo bản năng, Xuân Đài ngửa đầu nhìn trời, giả vờ như hắn không biết chuyện gì cả.
Khương Đường lúc này sao lại không biết chuyện gì đang xảy ra: “Sao chàng về mà không viết thư báo, chàng! Chàng còn trở về làm gì…”
Cố Kiến Sơn hít sâu một hơi, nói: “Trở về đón nàng tới nhà mới.” Hơn nữa phu thê cãi nhau không thể để người ngoài nhìn thấy.
Hai người vào nhà chính, Cố Kiến Sơn vừa cởi áo giáp vừa nói chuyện.
Cố Kiến Sơn cảm thấy chuyện này nói trong thư sẽ không nói rõ được, giáp mặt nói chuyện vẫn tốt hơn, huống hồ lần này trở về cũng không đơn giản là hồi kinh báo cáo công tác, hắn còn vì hộ tống Từ Trinh Nam về kinh, Từ Trinh Nam muốn cởi giáp về quê, Cố Kiến Sơn phải tiếp quản binh phù.
Lúc này Khương Đường mới biết Từ Trinh Nam năm nay đã bốn mươi sáu tuổi, chỉ nhỏ hơn Cố Thịnh Thuần bốn tuổi.
Trước đây Cố Thịnh Thuần chính là Vĩnh Ninh hầu, hiện tại trên người ông ấy đã không còn tước vị, không còn chức quan, cũng chính là cha chồng của nàng, nhưng từ sau khi chuộc thân nàng cũng chưa từng gặp lại ông ấy.