Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 93

Cập nhật lúc: 2024-11-15 07:09:02
Lượt xem: 51

Khương Đường mỉm cười lắc đầu: “Không, nô tỳ muốn đời này sẽ báo đáp công tử.”

Đồ vật trong thôn trang thuộc về Lục Cẩm Dao, nàng không thể lấy. Khương Đường chỉ còn ba quả trứng luộc trà và ba phần cơm nắm.

“Nô tỳ còn một ít thức ăn, chút nữa sẽ mang qua cho công tử.” Khương Đường sợ Cố Kiến Sơn không cần bèn nói: “Tuy đã nguội nhưng hương vị không tồi.”

Cố Kiến Sơn vốn dĩ không cần, hắn nghĩ cứu nàng chỉ là một chuyện đơn giản không tốn bao nhiêu sức lực, cũng không phải vì muốn nàng báo đáp.

Nhưng tự hắn cũng cảm thấy mấy lời này có phần đuối lý.

Hắn cũng không phải kiểu người tốt bụng hay bênh vực lẽ phải. Hắn có mục đích của mình.

Cố Kiến Sơn nói: “Mang qua đây đi.”

Khương Đường dùng sức gật đầu, một chút khổ sở trong lòng nàng cũng nhanh chóng bay mất: “Nô tỳ lập tức đi ngay!”

Khương Đường trở lại phòng bếp, mang hết phần cơm nắm và trứng luộc trà qua đó, chỉ để lại cho mình phần khoai nướng.

Khương Đường tới trước cửa phòng Cố Kiến Sơn, giơ tay gõ gõ. “Chờ một chút.”

Chốc lát sau, Cố Kiến Sơn từ trong phòng bước ra, hắn đã đổi bộ y phục bằng vải thô mà Khương Đường mượn từ chỗ Trần quản sự.

Một bộ y phục màu xám nhạt không thêu bất kỳ một hoa văn nào, tay lộ ra một mảng lớn vì áo hơi ngắn.

Khương Đường cúi đầu đưa đồ vật trong tay qua: “Là cơm nắm và trứng luộc trà, trong phòng công tử có lò than, có thể hâm nóng một chút rồi ăn.”

Cố Kiến Sơn cũng không để ý nhiều như vậy, nhận lấy đồ ăn rồi mở miệng nói: “Được rồi, ngươi trở về đi.”

Từ lúc tới cho tới lúc rời đi, Khương Đường chưa từng ngẩng đầu, như thế lại tiện cho Cố Kiến Sơn, thấy nàng đi rồi mới quay người đi vào trong.

Sau khi đưa canh gừng và nước ấm cho các phòng, Khương Đường và Tĩnh Mặc mỗi người cũng uống một chén, Lộ Trúc và Bạch Vi hầu hạ bên trong, hai nàng ngồi uống nước cạnh bệ bếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-93.html.]

Vị gừng cay nồng xộc lên đỉnh đầu, vị ngọt ở bên trong hơi kỳ lạ, Khương Đường ngửa đầu uống hơn nửa chén rồi nói: “Gừng hầm đường đỏ rõ ràng ngon như vậy, giống như là…”

Tĩnh Mặc cười cười, nàng ấy cảm thấy Khương Đường giống như bát canh gừng này vậy, ngọt nhưng cay: “Uống hết đi, đừng để bị cảm lạnh.”

Khương Đường uống hết hai ngụm cuối cùng, nàng thấy Tĩnh Mặc sớm đã uống hết: “Nếu không ta lại múc cho ngươi một chén nữa nhé, còn nhiều lắm.”

Tĩnh Mặc lắc đầu: “Một chén là đủ rồi. Đúng rồi, ta thấy trời vẫn còn mưa, sợ là trông chốc lát cũng chưa ngưng được. Đến lúc đưa cơm để ta đưa sang phòng của thế tử Định Bắc hầu kia.”

Khương Đường ngẩn ra, nàng đặt cái bát sang một bên, ôm đầu gối, nhẹ giọng nói: “Ngươi thấy cả rồi à…”

Tĩnh Mặc sờ đầu Khương Đường: “Cái loại người này chỉ ỷ vào xuất thân của mình tốt, nói năng bậy bạ, chúng ta là nha hoàn, thấp cổ bé họng, chỉ có thể tránh né một chút. May mắn vừa rồi Ngũ công tử tới đó nếu không ta đã đi tìm đại nương tử.”

Thật ra nếu Cố Kiến Sơn không tới thì thế tử Định Bắc hầu kia cũng không làm được gì, đây là thôn trang của Lục Cẩm Dao, quá lắm chỉ có thể nói cho sướng miệng mà thôi.

Khương Đường xoa mặt: “Ta còn tưởng rằng công tử thế gia đều sẽ giống như Tứ gia và Ngũ công tử.”

Làm nha hoàn chính là như vậy, bị người ta khi dễ cũng không thể phản kháng. Có người còn tặng nha hoàn và gia đinh cho người khác, bất quá chỉ là sang tay khế ước bán thân mà thôi.

Loại người như Chu Thần Viễn không chừng còn có thể làm ra loại chuyện cưỡng ép dân nữ.

Khương Đường sợ Chu Thần Viễn sẽ làm gì đó với Tĩnh Mặc, Tĩnh Mặc lại nói: “Ta không sao, loại người như hắn không chừng còn chướng mắt ta, ta vào đưa cơm xong sẽ lập tức đi ra. Không có việc gì đâu, đừng sợ.”

Chu Thần Viễn như vậy còn không phải vì Khương Đường xinh đẹp sao, Tĩnh Mặc cảm thấy tuy bản thân không khó coi nhưng tuyệt đối sẽ không lọt vào mắt Chu Thần Viễn.

Tĩnh Mặc: “Ngươi hỗ trợ quan sát, có biến cố thì lập tức đi tìm đại nương tử, Ngũ công tử cũng được.”

Khương Đường gật đầu: “Tĩnh Mặc, cảm ơn ngươi.”

Tĩnh Mặc không thèm để ý xua tay, nàng ăn của Khương Đường nhiều như vậy cũng không thể không trả bạc. Nàng còn lớn hơn Khương Đường vài tuổi, săn sóc một chút là chuyện đương nhiên: “Ngươi dựa vào ta chợp mắt một chút, nếu mưa không ngừng thì chắc là phải ở lại thôn trang một đêm, ngươi còn phải nấu ăn nữa.”

Khương Đường ôm cánh tay Tĩnh Mặc, bên ngoài mưa sa gió giật, còn chưa quá giờ Thân mà trời đã tối như lúc chạng vạng.

Loading...