Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 117
Cập nhật lúc: 2024-07-29 21:50:49
Lượt xem: 337
Bà ta không biết kiếm được miếng vải gai từ đâu, cũng thêu một biển quảng cáo tương tự rồi treo nó ở cửa quây hàng. Lúc trước Lưu đại nương thêu hoa may đồ cùng một khuê phòng với Dư thị, thứ này học được giống nhau như đúc. Màu sắc kiểu sáng giống hệt với biển quảng cáo của quầy tây thi. Hơn nữa người này còn từng ăn bánh của Chu gia, có một lân nhìn thấy Diệp Gia gói bánh. Nhưng nhân bánh Diệp Gia đã điều chỉnh từ trước, biết được cách gói bánh như thế nào nhưng lại không biết nhân bánh làm như thế nào.
Nhưng bên ngoài nhìn giống nhau, lại có một cái biển quảng cáo được dựng lên ở nơi đông người, tự nhiên làm cho người ta cảm thấy hơi mơ hồ. Huống hồ trên thị trấn này có quá ít người biết chữ, làm như thế, thật sự khiến mọi thứ trở nên giả giả thật thật.
Đúng là một người học, từng người học, vẫn cứ luôn khó chơi.
Sáng sớm, quây tây thi mới dựng lên, đã có người tò mò hỏi Diệp Gia tại sao lại có hai sạp hàng. Diệp Gia vốn dĩ còn không chú ý đến, đợi đến khi nhìn thấy biển quảng cáo tương tự kia mới sửng sốt một chút: "Hai sap hàng?”
"Không phải sao?" Khách quen kia vốn cho rằng buôn bán quá chạy bánh không đủ bán, chủ quán mới mở hai sạp hàng: "Bên kia cũng tên là quầy tây thi."
Dư thị vội vàng bỏ đồ đạc trong tay xuống đi qua xem thử. Đợi bà ấy đẩy người ra quay lại, tức giận đến mức mặt đỏ rần.
"Uổng cho ta thương tiếc cuộc sống nhà bà ta khốn khổ, luôn muốn chú ý bà ta một chút. Ngày bình thường bà ta chiếm lợi của ta cũng chưa từng nói bà ta, nhắm một mắt mở một mắt. Ai ngờ người này lại không hề có chút tình nghĩa nào, cướp tên tuổi của nhà ta bán đồ, ăn được cũng quá khó coil"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-117.html.]
Ngực Dư thị phập phồng lên xuống, thật sự đã bị chọc giận.
Người bình tĩnh nhất trong nhà đã đi, Dư thị tính tình yếu đuối, nên phải có người kiềm chế được. Diệp Gia bình tĩnh lại, buôn bực đốt lò, đồ dầu vào trong nồi. Thả khoảng ba mươi cái bánh xuống, ầm một tiếng, mùi thơm nức tản ra. Nàng nhanh chóng bảo Dư thị dựng thẳng biển quảng cáo, há miệng bắt đầu hô: "Đại ca đại tỷ muội muội đi ngang qua, trấn Lý Bắc chỉ có một quầy tây thi, không có quây thứ hai. Mua đồ xem bảng hiệu đừng mua nhầm đấy!"
Giọng nói của Diệp Gia trong trẻo êm tai, vừa hô lên đã truyên đi rất xa.
Không ít người nghiêng đầu lại nhìn, Dư thi cũng lấy lại tinh thân. Bà ấy đã không phải là lần đầu tiên buôn bán trên trấn, bây giờ cũng đã vứt bỏ sĩ diện. Há miệng hô theo Diệp Gia.
Quây tây thi ở trân thị trấn bày quây hàng cũng đã gần năm tháng, đồ ăn ngon được công nhận. Vừa rồi có người mua bánh ở chỗ Lưu đại nương ăn cảm thấy mùi vị không đúng, trong lòng đang nói thầm. Dư thị vừa hô như vậy lập tức khiến bọn hắn hiểu ra. Người này giả mạo quầy tây thi người ta bán bánh trứng gà rau hẹ, làm mùi vị thì chẳng ra gì, trứng gà trong rau hẹ cũng ít, lại còn dám bán đồng giá, đúng là lòng dạ bẩn thiul Chưa nói đến việc Lưu gia lần đầu tiên bày quây hàng đã làm ra chuyện khiến người ta ghét bỏ như thế này, vốn chỉ là người nói thâm ngoài miếng nói ra việc mùi vị không đúng khó ăn ra, người còn muốn sau đó đều thay nhau quay đầu, trở về bên Diệp Gia.
Dư thị hô lớn, tiếng hô phía sau càng mượt mà hơn. Bà ấy vốn đã từng đọc sách ngâm thơ, đọc ve, còn biết nói những lời châm chọc. Giọng nói của bà ấy mềm mại, dùng lời nhỏ nhẹ nói ra rất dễ nghe. Ngay cả những người không hiểu những câu châm ngôn trong văn học cũng sẽ cảm thấy thoải mái khi ăn bánh sau khi nghe những lời nói hài hước của Dư thị.
Chuyện bán bánh một nhà làm tốt, trăm nhà ghen ghét. Diệp Gia lần đầu tiên tức giận sau đó bình tình, cũng có cách đối phó.
Bốn trăm cái bánh đến giờ thì ba khắc mới bán xong, Diệp Gia lo đâu heo của mình bị người khác mua mất, vội vàng bảo Dư thị thu dọn bếp nồi một chút, lau tay rồi đi sang sạp hàng đồ te nhìn thử.