Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 165
Cập nhật lúc: 2024-07-29 22:05:13
Lượt xem: 246
Chu Cảnh Sâm chịu vài cái cũng không phản kháng, thấy nàng tức đến mức đỏ mặt. Bộ n.g.ự.c nhất thời phập phồng lên, hắn vội vàng dời ánh mắt đi. Có lẽ là đoán được người đánh mình rất tức giận cho nên hắn không kêu một câu nào cả. Rồi sau đó mới rũ mắt nhìn sắc mặt của Diệp Gia, quả nhiên thấy nàng đã sảng khoái hơn chút. Hắn lập tức ra vẻ không chịu nổi mà né tránh. Sau đó lại có tiếng lẹt kẹt mở cửa, hắn liền bị Diệp Gia mở cửa đẩy ra ngoài. Đứng ở bên ngoài, nhìn cửa phòng đóng sầm một cái, Chu Cảnh Sâm hoàn toàn có chút dở khóc dở cười: '... Gia Nương, đừng giận."
Diệp Gia không giận mới lạ?
Có biết là con người có ba thứ vội vàng không?
Nếu dọa khiến nàng không nhịn được cái kia thì sẽ rất mất mặt! Còn may là nàng bình tĩnh. Nhưng mà sau khi bị dọa như vậy thì nàng cũng không dám đi vệ sinh. Lúc này nhìn chiếc thùng không cẩn thận bị đạp đổ sau cánh cửa, nàng cũng không thể đỡ cái thùng lại. Thứ hai, Chu Cảnh Sâm cứ đứng ở ngoài cửa như vậy, nàng mà đi vệ sinh ở trong nhà chính thì sẽ ra thể thống gì chứ! Diệp Gia cũng không không câu ne tiểu tiết đến bước nhờ một anh chàng đẹp trai đứng ở bên ngoài nghe tiếng mình đi tiểu.
Tính chất của xã hội tận thế cũng không giống bây giờ. Diệp Gia sốt ruột đi lại ở trong phòng, đột nhiên ý thức là mình đang không mặc quần áo. Cúi đầu nhìn một chút, cũng không tính là không mặc, chỉ là có chút mát mẻ mà thôi. Thế là vội vã đến Đông phòng lấy bộ quần áo mặc lên, nàng không đổi sắc mặt kéo cửa phòng ra. Chu Cảnh Sâm còn đang ở ngoài cửa, ánh trăng chiếu sáng sân.
Người kia được ánh trăng chiếu vào, đứng ở ngoài cửa, một đôi mắt ngấn nước. Trên người vẫn là bộ đồ giáp mỏng kia, dáng người kiên cường thả lỏng, để gió thổi tung bay. Tiếng nói trâm thấp nhẹ nhàng mà dụ dỗ: "Gia Nương, đừng giận. Là ta làm việc thiếu sót, dọa nạt nàng. Nếu như còn tức giận thì nàng cứ đánh ta..."
"Tránh ra." Diệp Gia thật sự không nhịn nổi, ánh mắt như muốn ăn thịt người. Chu Cảnh Sâm nhớ lại hành động vừa rồi của nàng, cố gắng nuốt ý cười xuống, yên lặng tránh đường. Diệp Gia vòng qua hắn đi ra bên ngoài, Chu Cảnh Sâm yên lặng nhìn Diệp Gia đi một đoạn rất bình tĩnh, sau đó như ngại chậm mà đi nhanh hơn một chút, cuối cùng thật sự không nhịn được mà chạy về phía nhà vệ sinh, hắn cũng không nhịn được mà bật cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-165.html.]
" Doãn An?" Dư thị nghe thấy tiếng động thì choàng y phục đứng dậy, trong tay còn cầm một con d.a.o phay: "Tại sao con lại về vào lúc này? Gia Nương đâu?"
Chu Cảnh Sâm vội vàng thu liễm nụ cười, nghiêm mặt: "Hôm nay đúng lúc con đi làm ở gần đây, sợ trong đêm có chuyện gì cho nên ở đây phòng thủ."
Dư thị nhẹ nhàng thở phào. Vừa rồi trong lúc ngủ mơ màng, bà ấy bỗng nhiên nghe thấy tiếng động ở Đông phòng, tưởng là có kẻ xấu vào phòng của con dâu, lập tức sợ đến hồn phi phách tán. Bà ấy không nghĩ gì khác, lập tức câm lấy con d.a.o phay ở dưới gầm giường ra. Đèn cũng không dám mở, chỉ chuẩn bị c.h.é.m c.h.ế.t kẻ xấu vào ban đêm. Ai ngờ vừa ra khỏi phòng thì đã thấy nhi tử đứng ở cửa.
"Hơn nửa đêm, sao con không vào phòng mà lại đứng ở ngoài?" Dư thị thả lỏng trong lòng, đi vào phòng đốt đèn lên.
"Nương vào trước đi.'
Dư thị thấy có chút kỳ quái, duỗi cổ nhìn ra bên ngoài một chút. Không thấy cái gì cho nên đành phải vê Tây phòng. Chu Cảnh Sâm đứng một lát, vòng qua gian phòng đi đến bên cửa Đông phòng, đứng im lặng ở chỗ có thể nhìn thấy nhà vệ sinh. Đợi đến khi thấy người đi ra, nhíu mày sửa sang y phục đi trở về thì hắn mới xoay người đứng về vị trí trước cửa phòng.
Diệp Gia đi đến bên giếng rửa tay, nhìn thấy Chu Cảnh Sâm vẫn còn đứng trước cửa thì nhướng mày: "Sao còn đứng ở đây?"