Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 178

Cập nhật lúc: 2024-07-29 22:13:21
Lượt xem: 293

Đúng là mua thuốc tốn không ít tiền, nhưng trong những năm này, bò là thứ quý giá nhất. Một con bò có thể trị giá sáu đến bảy mươi lạng bạc. Cộng thêm chiếc xe, như vậy cũng phải tám mươi lạng bạc.

"Đông gia, không riêng gì việc mua thuốc. Từ nay về sau lão già này sẽ không về Trương gia cầu, hôm nay cả nhà đến nhờ đông gia, biết là đã khiến mọi người khó xử. Lão già này không có bản lĩnh gì khác. Nhưng lại rất quen thuộc xung quanh nơi này, lúc còn trẻ ta đã làm binh lính đi nhiều nơi. Mặc dù không làm được việc quá nặng nhưng vẫn có thể làm được việc nặng. Nhưng nhiều ít vẫn có chút tác dụng."

Mặc dù nói như thế nhưng ông Tôn rất tự biết mình. Diệp Gia không bảo ông ấy và hai đứa bé ký khế ước mà đã đồng ý chứa chấp bọn họ, quả thật là người vô cùng tốt. Dù sao một khi đã chứa chấp bọn họ thì sau này bọn họ cũng sẽ phải ăn uống nhờ Chu gia. Cho dù ông ấy có thể giúp Chu gia làm việc nặng thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Cho dù có bù một con bò và một chiếc xe thì cũng là bọn họ chiếm hời của người khác.

Hôm qua Diệp Gia sốt ruột cứu người, không nghĩ nhiêu như vậy. Bây giờ nghe ông ấy nói như vậy thì tự nhiên cũng nhớ tới việc này. Đúng vậy, mặc dù ông Tôn đã năm mươi sáu mươi tuổi, cũng không quá lớn tuổi đối với nàng, nhưng cũng được tính là người cao thọ khi ở thời cổ đại. Hầu như không có ai muốn đi ra ngoài làm vào độ tuổi này. Hai tôn tử của ông ấy một đứa bốn tuổi một đứa sáu tuổi, đều không phải người ở độ tuổi có thể đi làm. Trừ phi ai đứa nhỏ này khí khế ước bán thân, nếu không thì thực sự không có ai muốn nuôi trẻ nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-178.html.]

"Nếu đông gia đồng ý, hôm nay ba tổ tôn ta sẽ kí khế ước bán thân." Diệp Gia không nhắc đến, nhưng mà dù sao thì ông Tôn cũng có da mặt mỏng. Hôm qua ông ấy đã nói như vậy vì muốn nhờ vả cứu đứa nhỏ, cho nên cũng nói quá không ít. Sự thật đã như vậy, tình huống của Chu gia cũng không nên nuôi người hầu, là tổ tôn ông ấy da mặt dày nhắc đến. Diệp Gia không nói chuyện, liếc mắt nhìn Dư thị, thật ra Dư thị đã sớm đề cập đến chuyện nô bộc cho nên cũng không có ý kiến gì. Giống như nhận ra Diệp Gia không muốn mở miệng, mà bà ấy cũng không muốn trở thành người ác. Diệp Gia suy nghĩ nửa ngày, lên tiếng nói: "Mà thôi, cũng không cần ký khế ước bán thân. Nếu như thúc cảm thấy quá áy náy thì có thể ký giấy, để hai đứa nhỏ này làm việc cho Chu gia 10 năm."

Dư thị sững sờ rằng Diệp Gia lại không muốn giấy khế ước của bọn họ.

Ông Tôn không ngờ Diệp Gia không cần bọn họ ký khế ước bán thân, nhất thời có chút ngơ ngác. Chờ đến khi nghe Diệp Gia chỉ muốn hai tôn tử của ông ấy làm việc cho Chu gia mười năm thì vui đến mức phát khóc. Ông ấy cũng không biết nói gì cả, chỉ biết quỳ xuống dập đầu lạy Diệp Gia. Diệp Gia làm sao có thể nhịn để người khác dập đầu lạy mình như vậy? Nhất thời ngăn cản ông ấy: "Nếu như đã quyết định như vậy rồi thì ta sẽ viết khế ước."

Mặc dù người trong thời đại này coi trọng chữ tín, nhưng Diệp Gia vẫn tin tưởng giấy trắng mực đen hơn. Diệp Gia làm vậy vừa khiến mình yên tâm mà ông Tôn cũng an tâm. Nàng đi vào phòng lấy bút nghiên từ hôm qua ra, thuận tay viết ba khế ước. Ông Tôn không biết chữ, nhưng mà Diệp Gia vẫn đọc cho ông ấy nghe. Ba bản khế ước được viết thành hai tờ. Đều mang cho ông ấy xem. Ông Tôn tín nhiệm Diệp Gia, nghe theo lời Diệp Gia lăn dấu ngón tay vào vị trí mà Diệp Gia nói. Hai tôn tử cũng ấn, từ này về sau bọn họ ở lại Chu gia cũng an tâm: "Đông gia, từ nay về sau nếu có việc gì thì cứ chỉ điểm ta làm là được."

"Từ nay ve sau tất nhiên thúc sẽ bận rộn, lúc này không vội, mọi người cứ nghỉ ngơi trước đi"

Loading...