Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 186
Cập nhật lúc: 2024-07-29 22:16:32
Lượt xem: 366
"Không nên mạo hiểm, sẽ không thể nào đủ khả năng để trả giá cho mọi cơ hội." Ánh mắt Diệp ngũ muội nhìn Diệp Gia cũng sắp phát ra ánh sáng. Sau khi hoàn thành công việc ngày hôm đó, Chu gia còn mở một bữa tiệc nhỏ. Vào thời cổ thì phải có rượu ngon, Chu gia này không tính là bữa tiệc rượu ngon, miễn cưỡng tính đây là tiệc ve nhà mới. Hôm nay Dư thị mang theo Diệp Gia Diệp ngũ muội uống hết rượu. Ông Tôn cũng uống chút, không dám uống quá nhiều. Trong nhà này cũng chỉ có nữ tử, ăn cơm xong thì ông ấy đưa tôn tử về hậu viện đi ngủ.
Sớm đóng cửa nhà, Diệp Gia uống rượu xong thì cảm thấy nóng. Muốn đi tắm, nàng khoác áo, để tóc ướt tựa ở trên giường.
Trong đêm đó, bên ngoài sân có tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Lúc ấy Diệp Gia còn chưa ngủ, uống rượu cho nên đầu óc không quá tỉnh táo, cả người đều có chút lâng lâng. Nghe thấy tiếng động thì nàng còn ra hậu viện cầm lấy cây gậy. Không nghe thấy tiếng động nào, Diệp Gia say rượu nên đầu óc hồ đồ. Cổ áo cũng nửa kín nửa hở đi ra, cầm lấy cây gậy dài đánh vào người đàn ông ở trong góc.
Người kia kêu một tiếng, một giọng nói quen thuộc không còn cách nào khác, chỉ có thể lên tiếng: "Gia Nương, là ta."
Diệp Gia mờ mịt nhìn, liếc nhìn thấy miếng vải ở dưới chân Chu Cảnh Sâm bị đỉnh cả ngói làm rách. Bộ dáng kia giống như một cô nương mới bị vũ nhục, vô tội nhìn nàng: "... Tường trong nhà cao như thế từ khi nào vậy?"
"Phòng trộm." Diệp Gia đi lên dùng một chân đạp vào chân của hắn, cảm thấy choáng váng: "Phòng mấy tên trộm không đi cửa chính như chàng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-186.html.]
Chu Cảnh Sâm không biết do hắn cố ý đùa nàng hay có chuyện gì mà sau khi bị Diệp Gia đạp một cái thì lại yếu ớt ngã xuống.
Nhưng mà trong chớp mắt tiếp theo, tiếng của dụng cụ bằng sắt vang lên, cuối cùng thì gương mặt bất động của Chu Cảnh Sâm cũng xanh lên. Xanh, sau đó lại chuyển sang trắng. Hắn cố gắng duy trì dáng vẻ phong nhã của quý công tử, nhưng vẫn không nhịn được: "... Nàng còn lắp bay thú ở trong nhà sao?"
Đầu óc của Diệp Gia ong ong, nàng lung lay đi đến, nhìn thấy một chiếc bẫy thú, đang kẹp ở trên m.ô.n.g Chu Cảnh Sâm.
Còn may là hắn không ngồi thằng xuống, nếu không thì chiếc kẹp bén nhọn kia có thể kẹp nát xương cụt của hắn. Lúc này chiếc bẫy kia chỉ kẹp trúng một ít thịt, kẹp ở một một ít thịt bên trái khe m.ô.n.g rồi sau đó rũ xuống. Nhưng mà dù sao thì nó cũng sắc, huyết vẫn chảy ra làm đỏ hết quần. Diệp Gia lung lay đi đến, nhìn thấy hắn bị bẫy thú kẹp thì cười ra tiếng. Đầu tiên là cười nhẹ trên nỗi đau của người khác rồi sau đó là điên cuồng cười to, càng lúc càng lớn. Chu Cảnh Sâm khéo léo gỡ nó ra, mặt không biểu lộ nhìn người đang ngồi xổm ở mặt đất cười đến tận mang tai. Không biết là do đau đớn hay do mất mặt, nhiếp chính Vương điện ha cũng chưa từng đỏ mặt như thế qua hai đời. Có lẽ là là do thẹn quá hóa giận, bỗng nhiên hắn âm dương quái khí đi đến trước mặt người vợ đang cười sắp tắt thở ở trước mặt: "... Nàng cười đủ chưa? Hay là để ta cởi ra để nàng cười luôn thể?"
Nụ cười của Diệp Gia mắc kẹt lại trong cổ họng, sợ hãi nhìn Chu Cảnh Sâm đã nói ra những lời như vậy. Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt Diệp Gia m.ô.n.g lung sóng sánh nước, hai bên má trắng nõn còn có chút hồng vì uống rượu. Hốt hoảng nhìn hắn, ngừng lại một chút, bỗng nhiên câm lấy cây gậy lùi về sau ba, bốn bước, vung cây gậy từ xa, cảnh giác nhìn về phía người trước mắt. Nàng cao giọng quát lên: "Ngươi là ai! Chu Cảnh Sâm sẽ không bao giờ nói chuyện với ta như thế, ngươi là ai?"
Chu Cảnh Sâm: '..."
Không tệ, còn chưa đến say hồ đồ. Còn nghe hiểu lời của người khác. Lúc này Chu Cảnh Sâm cũng không biết mình nên cười hay nên khóc. Hắn đi ra ngoài một tháng không bị thương chỗ nào, về đến nhà không đến một nén nhang thì lại bị thương.