Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 192
Cập nhật lúc: 2024-07-29 22:18:34
Lượt xem: 362
Ở gần như vậy cũng có chỗ tốt, bởi vì doanh trại ở ngay bên cạnh, tất nhiên Chu Cảnh Sâm sẽ về nhà dễ hơn người khác rất nhiều.
Diệp Gia mang cái rương tiền vào phòng trước, sau đó thay bộ y phục thêu hình lửa.
Ngồi xổm ở trước cái thúng hồi lâu, nàng xách lấy cái đùi dê lớn đi vê phía giếng nước. Cũng không quay đầu lại mà gọi Diệp ngũ muội bưng rau ở trong giỏ lại đó.
Ngũ muội vừa nghe thấy vậy thì lập tức cõng đến, không ngừng làm việc.
Bây giờ có Ngũ muội ở đây, tất nhiên Dư thị cũng không cần làm trợ thủ ở trong bếp.
Ông Tôn cầm nồi và bếp vào kho chứa củi.
Dư thị lấy ra một giỏ rau hẹ lớn rồi rửa sạch, Diệp Gia vừa rửa đùi dê vừa nói với mọi người: "Nương, con quyết định từ nay về sau cho Ngũ muội và Tôn thúc tiên công."
Diệp Gia vừa dứt lời, Diệp ngũ muội ngôi xổm ở gần đó bất ngờ đến mức trợn to hai mắt, ông Tôn đã cất kỹ đồ chuẩn bị đến giúp việc cũng bất ngờ. Ánh mắt nàng nhìn đám người một lượt, cũng không nói đùa.
Diệp Gia biết vào thời cổ đại, cho dù có nuôi người hầu thì cũng sẽ cho tiền hàng tháng. Diệp ngũ muội và ông Tôn không tính là tôi tớ tại Chu gia.
Nhưng cũng coi như làm việc tại Chu gia.
Dựa theo đạo lý mà nói thì phải cho họ: "Nhưng mà bây giờ Ngũ muội và Tôn thúc cũng biết gia sản của Chu gia, vốn liếng quá ít. Tiên ăn uống của nhà chúng ta cũng tiêu không ít, cho tiên tiêu hàng tháng không nhiều, chỉ có một chút mà thôi."
"Đông gia, cả nhà ta đều ăn uống ở đây, căn bản không cần dùng đến số tiền này." Ông Tôn ngượng ngùng, ông ấy cũng không ký khế ước bán thân mà đã dẫn hai tôn tử đến ở Chu gia. Làm sao có thể nhận thêm tiền hàng tháng được?
"Mỗi ngày ta cũng không làm được bao nhiêu việc..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-192.html.]
"Đừng nói như thế." Bây giờ còn có thể làm, đó là bởi vì vẫn còn mới mẻ. Chờ đến một khoảng thời gian dài sau, ... phần ân tình này sẽ chậm rãi giảm bớt, người làm việc chắc chắn sẽ có suy nghĩ khác.
Người nào cũng như vậy, cho dù có ân tình lớn đi nữa thì cũng bị thời gian xóa nhòa. Nếu Diệp Gia đã làm việc tốt thì tất nhiên phải nói những lời đẹp: "Ta sẽ đưa phần tiền này cho mọi người, nếu chưa dùng đến thì có thể tiết kiệm."
Dư thị cũng nói giúp một câu: "Từ nay về sau nếu gặp phải chuyện gì mà trên người có chút tiền thì cũng có thể lấy ra sử dụng trong lúc khẩn cẩn."
Tất nhiên là số tiền này khác tiền tiêu hàng tháng. Ngày nào ông Tôn cũng đi theo đánh xe rồi làm mấy việc trồng trọt. Diệp Gia cho ông ấy tám đồng bạc một tháng. Mặc dù Diệp ngũ muội không làm việc nặng, nhưng theo Diệp Gia làm ăn, đây cũng được tính là công việc cân kỹ thuật.
Hơn nữa lại còn là muội muội ruột, Ngũ muội cũng phải xuất giá, tất nhiên là phải cho nàng ấy nhiều hơn, một tháng cho một lượng bạc trắng.
Diệp Gia đã nói rõ, trong lòng hai người cũng cảm thấy yên tâm.
Đương nhiên, số tiền hàng tháng này sẽ được thảo luận riêng.
Cũng giống như trong công ty, không thể nói tiền lương của mình ra cho người khác, sẽ nói riêng với từng người. Có câu nói là chưa trải qua tai nạn thì chưa biết sợ.
Dù Diệp ngũ muội là tỷ muội ruột của Diệp Gia thì cũng khó chắc chắn nàng ấy sẽ không bất mãn qua thời gian dài.
Vốn là khi chưa được nhận tiền thì Diệp ngũ muội và ông Tôn đã không bất mãn, nhưng sau khi Diệp Gia nói bắt đầu trả tiền công hàng tháng thì càng kích thích hai bọn họ làm việc nhiệt tình.
Ông Tôn nhanh chóng lấy xe bò lên trấn kéo đầu lợn về. Bây giờ ông ấy không làm được mấy công việc tỉ mỉ, cho nên chỉ có thể làm được mấy việc nặng này.
Diệp Gia đã nói chuyện với chủ cửa hàng bán thịt, mỗi ngày sẽ giữ lại đầu lợn cho nàng, ông Tôn cứ đến đó là có thể lấy về.
Diệp ngũ muội cũng có chút kích động, giúp rửa nguyên liệu rôi cắt đồ ăn.