Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 213
Cập nhật lúc: 2024-07-30 18:19:57
Lượt xem: 278
Dư thị làm gì biết chứ? Bà ấy nhớ là con trai nhỏ vui buôn không hiện ra ngoài, từ chuyện ăn uống cũng không có yêu thích gì nhiều. Nhưng mà nếu đã dụ dỗ con dâu chủ động liên lạc với con trai rồi, đương nhiên khiến bà ấy phải nói: "Chỉ cần là của con nấu, nó đều thích ăn hết, Doãn An không kén chọn đâu."... Không kén chọn mới lạ, thử nàng chiên ngo rí cho hắn coi, người đó không ăn ngo 中
"Được rồi."
"Tốt nhất là làm mấy món ăn vặt có thể để được lâu, nương thấy đồ chiên cũng được lắm, để lâu ăn vẫn thấy thơm."
Dư thị vừa nghe thấy nàng đồng ý, bèn tum tỉm cười kiến nghị: "Chiên cho hắn một ít thức ăn gì đó là được rồi."
Diệp Gia có thể chiên gì đây? Chắc chắn là không thể chiên thịt được rồi, sẽ có mùi hôi. Chỉ có thể chiên mấy thứ làm bằng bột mì. Nghĩ tới nghĩ lui, món đầu tiên trong đầu nàng nghĩ tới chính trứng gà cuộn. Món này làm cũng rất dễ, trong nhà cũng có nhiêu nguyên liệu, dùng đồ quấn chặt chút thì có thể để mười ngày nửa tháng.
Nghĩ đến đây, Diệp gia thu dọn lập tức đi trộn bột. Nàng cũng chỉ làm trứng gà cuộn phiên bản nhà làm, ăn mới tươi ngon. Diệp Gia cũng thường hay làm, trứng gà, bột mì, đường, dầu, thích ăn mùi vị mè thì bỏ thêm ít mè. Đầu tiên cho dầu vào trộn đều với bột mì, dầu có thể phá vỡ sự hình thành của tinh bột mì, trộn đều dầu trước có thể làm cho trứng cuộn xốp giòn.
Sau đó thêm đường và muối vào bên ngoài rồi tiếp tục trộn, đập mấy quả trứng vào trộn thành bột nhão. Nàng đặc biệt lấy nồi chiên bánh ra dùng, đun lửa nhỏ, từ từ cuộn thành hình. Món này làm rất đơn giản, trộn bột cho nhão và kiểm soát lửa là làm được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-213.html.]
Nhớ lại hình như Chu Cảnh Sâm không thích ăn quá ngọt, Diệp Gia không bỏ đường nhiều, không lâu sau đã có thể làm ra được một đống.
Không kể là món gì chỉ cân thêm trứng vào thì nấu món gì cũng đều rất là thơm. Lúc Diệp Gia nấu ở trong viện, hương thơm đó vừa bay ra ngoài khiến người ta phải vẫy đuôi. Trừ A Cửu đang bị thương nặng nằm trên giường ra, có rất nhiều người đang làm việc ở trong viện. Lúc này hai mắt của những người đang làm việc đều nhìn qua đó. Nhuy Tả Nhi cùng với hai đứa trẻ Tôn gia ngồi cách đó không xa, tròng mắt đều xanh lè.
Diệp Gia nhìn mà buồn cười, sau khi chiên xong được một cái đầu tiên thì chia làm ba miếng, cho ba đứa trẻ ăn thử trước.
Ba đứa trẻ reo hò và rất vui mừng.
Một lát sau nàng làm được một thau nhỏ, món này giòn quá đi, đặt xuống mà bị đụng là vỡ vụn ngay. Diệp Gia đưa cho Dư thị và hai muội muội ăn thử, quả nhiên Diệp ngũ muội là người thứ hai lọt vào mắt xanh. Sau khi cắn một miếng thì phản ứng đầu tiên là thấy rất ngon, phản ứng tiếp theo là hỏi tỷ tỷ của nàng ấy: "Tỷ, tỷ nói món này có thể bày ra tiệm bán được không hả! Muội thấy còn ngon hơn cả bánh ngọt ở trong tiệm bánh ngọt nữa!"
Đi theo Diệp Gia, Diệp ngũ muội đã nhiều lần được ăn bánh ngọt rồi. Đã sớm không còn thiếu hiểu biết như trước đây nữa rồi, nàng ấy cho rằng mấy thứ bán ở trong tiệm bánh ngọt quá đắt rồi. Diệp tứ muội không nói gì, nhưng ở bên cạnh nhìn với ánh mắt lấp lánh. Cho tới bây giờ nàng ấy chưa từng đi buôn bán, nhưng nghe được không ít kinh nghiệm buôn bán, có hơi ngưỡng mộ.
"Để coi tình hình đã, cứ từ từ." Diệp Gia không biết nên dùng cái gì để gói mấy cái bánh này lại. Gói thành một đống đến khi đưa đến tay của Chu Cảnh Sâm chắc là sẽ bị vỡ vụn hết rồi, suy nghĩ một hồi lại chuẩn bị chiên một ít sợi vàng.
Soi vàng chính là một loại thức ăn vặt sợi mì nhỏ của Giang Nam, là một loại trái cây chiên bơ có vị ngọt ngọt mặn mặn. Nhào bột mì xong cắt thành từng miếng, sau đó bỏ vào nồi dầu chiên lên là được.