Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 234
Cập nhật lúc: 2024-07-30 18:40:27
Lượt xem: 210
Thẩm Hải ngồi ở phía trên, nghiêm mặt không nói một lời, chợt nghe thấy giọng nói oang oang như sấm của Đặng Hổ đang chửi mắng những lời không giống nhau. Thẩm Hải tựa như suy nghĩ cặn kẽ một phen, phat tay cho người lôi Đặng Hổ ra ngoài đánh năm mươi quân côn.
Đôi mắt sưng húp của hắn ta đảo sang người bên cạnh, lập tức có hai người lao ra che miệng Đặng Hổ, kéo người ra ngoài lều chính.
Không lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng bốp bốp và tiếng rên rỉ, trong lêu chính thì hoàn toàn yên tĩnh.
Không ai ngờ rằng, bọn họ vất vả khổ sở ở bên ngoài tiêu diệt thổ phỉ, không có công còn phải chịu tội.
Ngay cả Chu Cảnh Sâm, người không ở đây, định tội như thế nào vẫn chưa có kết luận. Trân Hiểu Tam cẩn thận nhìn vẻ mặt của Thẩm Hải, liếc về phía nhóm đồng liêu vừa rồi còn phụ họa với hắn ta. Các đồng liêu hoặc là cụp mắt không nói một lời, hoặc là tránh né tâm mắt của hắn ta. Trong lòng Trần Hiểu Tam biết mình nhảy ra làm chim đầu đàn là sẽ bị ghét nhất nhưng hắn ta không thể không làm tấm bia này. Ai bảo hắn ta là người duy nhất trong đám người này không có chiến công.
Trong lòng suy đoán tâm tư của Thẩm Hải, suy đoán cho dù Thẩm Hải có g.i.ế.c tên nhóc họ Chu kia cũng khó xả được mối hận trong lòng. Phải biết rằng, Thẩm Hải đã đóng giữ ở biên cương nghèo khổ của Tây Bắc gân mười năm, hàng năm bổng lộc chỉ chừng trăm lượng. Phần lớn thu nhập của hắn ta đến từ biển thủ.
Đương nhiên, làm thế nào mà Thẩm Hải cấu kết với mã phỉ, những thân tín như bọn họ chỉ biết một mà không biết hai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-234.html.]
Trên thực tế, năm xưa Thẩm Hải hợp tác với Vân La để cướp đoạt của đội buôn.
Nơi đóng quân cũng mắt nhắm mắt mở với hành vi của mã phỉ, của cải mã phỉ cướp được thì chia ba bảy với hắn ta. Ba là phần của mã phi, bảy là phần của hắn ta. Mà đoàn ngựa của Vân La không được phép tập kích thôn xóm. Bình an vô sự như vậy được mười năm, sau đó Vân La bệnh chết, đến Tô Cam thì đã sửa lại quy tắc. Trở thành chia hai tám, hai là phần của Tô Cam, tám là phần của hắn ta. Thay đổi một điều kiện nữa, đó là cho phép Tô Cam dẫn mã phỉ tấn công thôn lân cận. Chỉ cân không để Bắc Doanh nhìn thấy thì để mặc cho hắn ta làm. Số tiền thu được từ việc cướp bóc thôn xóm thuộc về Tô Cam nhưng hàng năm nhiều lắm chỉ có thể tập kích ba lần.
Nhiều năm như vậy, nơi đóng quân tiêu diệt thổ phỉ quanh năm, mỗi lần đều không giải quyết được gì. Mã phi tàn sát bừa bãi như thường, nhiều năm qua mấy trấn ở kế bên đã trải qua như thế. Lần này Thẩm Hải sắp xếp như vậy, không cần nói cũng biết hắn ta có tâm tư gì.
"Đưa tên Chu Cảnh Sâm gì đó đến đây cho tai"
Thẩm Hải thật sự càng nghĩ càng thấy bực tức, tên nhóc họ Chu này không chỉ phá hang ổ của Tô Cam, còn bắt đám ma phi rải rác xung quanh vào hết một lưới. Cho dù giờ đây hắn ta bôi dưỡng lại một đám người giỏi cướp giỏi đánh giống như vậy cũng không được nữa. Nhưng dù có oán hận đi nữa, trong lòng Thẩm Hải vẫn có tính toán khác. Trước khi hạ lệnh xử phạt, đương nhiên phải gặp tên trẻ tuổi này trước.
Không vì cái gì khác, chỉ vì câu "Ai không đánh giá cao tướng tài giỏi giang?" Nhất là một tướng tài mới ra đời còn chưa thành danh?
Mặc dù trong doanh trại không quanh co bằng quan trường nhưng một khi nói đến danh lợi quyền thế, thật ra tranh quyền đoạt thế ở nơi nào cũng đều đẫm m.á.u như nhau.
Có bao nhiêu người ngồi ở vị trí cao, mà tất cả chiến công trên người đều là của mình. Lại có bao nhiêu người có thể thăng tiến dựa vào bản lĩnh giỏi giang của bản thân? Những tầng lớp thấp, những kẻ ban hàn lấy m.á.u lấy mạng ra để liều mạng nhưng công trạng lại không rơi xuống đầu mình là chuyện có thể xảy ra. Cướp danh giành công, một tay che trời ở vùng Tây Bắc này không phải là ít.