Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 296
Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:05:16
Lượt xem: 289
Hình như là hôn phu của Diệp Gia thật. Bá tánh trấn Đông Hương không biết ai khác, nhưng họ biết nhung phục của quan quân nơi đóng quân. Bộ quân phục mà hai nam nhân này mặc trông rất sang trọng, khác hẳn với quân phục của những binh tốt ở tầng dưới chót.
Sắc mặt của phụ nhân kia thay đổi mấy lần, không dám ngồi dưới đất nữa mà nhanh nhẹn đứng lên.
Diệp Gia liếc mắt nhìn hành động của phụ nhân kia, lời ít ý nhiều kể lại câu chuyện một lượt. Không để ý tới dáng vẻ mồ hôi đầm đìa của hai người: "Tướng công, xem ra ngươi không thường đến, người bên ngoài đều tưởng nhà ta không có nam nhân."
Chu Cảnh Sâm không biết tại sao, luôn cảm thấy hai chữ 'Tướng công' của ngày hôm nay ngọt ngào hơn bình thường. Đưa tay vuốt ve thái dương Diệp Gia, tự nhiên vén tóc nàng ra sau tai. Xoay người, rút bội đao bên hông ra rồi chậm rãi đi tới trước mặt hai phụ nhân. Hắn mới bước một bước, hai phụ nhân kia đã nhanh chân chạy biến như thể sau lưng có hổ rượt.
Âm như vậy, tạm không nói hôn sự của Diệp Ngũ muội thế nào. Đám người xem náo nhiệt bên cạnh mới biết cửa hàng Tây Thi có nam nhân thật. Tướng công của bà chủ cửa hàng Tây Thi là quan quân đóng quân.
Sau đó, thái độ của hàng xóm không những tử tế hơn nhiều, ngay cả người thường xuyên đến trước cửa hàng của nàng chỉ cây dâu mắng cây hòe chửi nàng hồ ly tinh cũng không còn. Đấy là chuyện của tương lai, Diệp Gia đưa người đi rồi vỗ vỗ Diệp Ngũ muội: "Hôn sự của muội, Sau này người muội xem trọng phải đích thân tới tìm ta, ta mới bàn."
Diệp Ngũ Muội không hiểu sao, mắt đỏ hoe ôm cánh tay Diệp Gia: "Tỷ, muội làm việc cho tỷ cả đời."
Diệp Gia:
Không cần đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-296.html.]
Bọn Chu Cảnh Sâm tới đây để đến Ngõa thị mua la với Diệp Gia. Sau khi quần chúng giải tán, Diệp Gia kéo Chu Cảnh Sâm đi Ngõa thị.
Hai người cùng nhau đi tới chợ sành, Diệp Gia kéo Chu Cảnh Sâm chạy tới chỗ mua gia súc.
Chỗ tiệm bán gia súc đó không những có con la, con lừa, mà còn có ngựa nữa.
Nhưng nghĩ lại thì cũng là chuyện bình thường mà, có thể lai giống ra con la thì không phải cũng sẽ có con ngựa và con lừa hay sao? Người lái buôn đó đều nhốt gia súc vào trong một cái chuồng dựng tạm, buộc bằng dây thừng, để sẵn cỏ rồi kêu mấy con tới ăn. Nhìn từ đầu cho tới cuối chuồng, Diệp Gia không thể phân biệt được con nào tốt con nào xấu.
Chu Cảnh Sâm ở đẳng sau nàng cũng đang nhìn, ánh mắt của hắn nhìn sơ qua mấy con gia SÚC.
Diệp Gia không biết rốt cuộc hắn đang nhìn cái gì, nhưng sau khi nghe người lái buôn giới thiệu mới biết. Cho dù là con la không thôi cũng phân chia ra nhiều loài, một loài là con la lai ngựa. Con la đực và con ngựa cái giao phối với nhau sau đó đẻ ra con la ngựa, thân hình giống như con ngựa cao lớn, cũng chạy giỏi, có thể vác nặng, sức lực mạnh, tính cách ngoan ngoan. Một loài là con la. Là do con ngựa đực giao phối với con la cái đẻ ra gọi là con la. Thân hình giống con la, tuy là không chạy giỏi giống như loài ngựa, nhưng sức chịu đựng cũng mạnh, tuổi thọ dài.
"Còn phải xem người chọn loài nào, bình thường thì, năng lực của con la lai ngựa cao hơn so với con la, bất kể là vác nặng hay là chạy. Nhưng nói về tuổi thọ, thì thời gian phục vụ của con la lai ngựa khoảng mười lăm năm, còn con la thì có thể kéo dài tới hai mươi mốt hai mươi hai năm." Người lái buôn liếc nhìn nhung phục mà Chu Cảnh Sâm đang mặc, nên giới thiệu rất chỉ tiết.
"Nếu là cái cày, một con la lai ngựa có thể cày năm mẫu đất, con la ước khoảng chỉ có thể được ba mẫu đất."
Diệp Gia chau mày suy nghĩ rất lâu, rồi hỏi một câu: "Giá cả như thế nào?"
"Về giá cả thì đương nhiên là con la lai ngựa đắt hơn con la một chút." Người lái buôn nói một tràng tuy không có thật giả lẫn lộn, nhưng có hơi thiên lệch. Giá con la lai ngựa cao, đương nhiên là mong Diệp Gia mua con la lai ngựa.