Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 297
Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:05:34
Lượt xem: 256
Thật ra nhà họ Chu cũng không có nhiều đất cần con la cày, Diệp Gia mua con la là để tiện cho việc chở hàng. Nếu nói thật lòng thì, thật ra con la lai ngựa thích hợp hơn con la. Chau mày suy nghĩ một hồi, Diệp Gia đại khái là muốn hỏi giá. Một con la khoảng chừng sáu lượng, trong khi một con la lai ngựa thì khoảng tám lượng. Con nào có phẩm tướng tốt hơn một chút, thì có giá tâm mười lượng.
Thật ra Diệp Gia cũng không hiểu, người lái buôn nói phẩm tướng nào tốt, nàng chỉ là tay ngang nên cơ bản không thể nhìn ra được. Thế là kéo tay áo của Chu Cảnh Sâm.
Chu Cảnh Sâm đưa mắt nhìn và chỉ về phía eo bụng và móng chân, để chỉ điểm cho Diệp Gia: "Nếu nàng muốn chọn, trước tiên phải xem kỹ móng chân, con la có cổ dài thì sức lực mạnh, tính chịu đựng vô cùng mạnh. Sau đó thì xem eo bụng, eo dài chân nhỏ tuy là nhìn đẹp, nhưng nhìn đẹp chứ không làm được gì, không bằng con có bốn chân thô rất khỏe mạnh. Cuối cùng hãy nhìn răng của chúng, cũng giống như chọn ngựa vậy. Nhìn từ bên ngoài không nhìn ra được tuổi của con la. Cạy cái miệng ra để xem răng của chúng, con nào có răng khỏe mới tốt.
Diệp Gia nghe có hiểu hay không, vẻ mặt của người lái buôn bên cạnh có hơi khó coi. Hắn liền kéo một con la lai ngựa vô cùng cao lớn tới xem, dẫm chân tại chỗ hai bước, rồi bị hắn hậm hực kéo về lại chuồng ngựa.
Dường như không ngờ được là nơi này lại có người hiểu rõ về ngựa đến vậy, nên đã rút lại tâm tư nhỏ nhặt của hắn ta lại.
Sau đó Diệp Gia đã chọn một con la lai ngựa chừng khoảng hai tuổi, bởi vì phẩm tướng quả thật rất tốt, Diệp Gia hào phóng đưa mười lượng bạc. Chu Cảnh Sâm nhìn dáng vẻ vui vẻ của nàng, không nhịn được giơ tay ra vuốt tóc của Diệp Gia. Bị nàng lườm mới thu tay lại: "Thùng xe phải đặt làm, có cần ta đi không?"
Đặt làm thùng xe không khó, tìm thợ mộc nói rõ cần thùng xe chừng nào, sau mấy ngày là có rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-297.html.]
"Không cần/' Cái này bản thân Diệp Gia có thể hiểu, kéo theo con la lai ngựa mà nàng mới mua xua tay với Chu Cảnh Sâm, hắn giống như một người được dùng xong rồi quăng đi vậy, Chàng có còn muốn làm việc gì nữa không? Ta cũng không còn việc gì nữa, nếu chàng cũng không còn việc gì thì mau quay về khu đóng quân đi.
Chu Cảnh Sâm bị thái độ đuổi người của nàng làm cho đứng họng.
Ngừng một lát, có một chút dở khóc dở cười: "Vậy được, ta cũng có chút việc phải đi gặp khách, nàng về tiệm trước đi."
Hai người vừa chuẩn bị đường ai nấy đi ở cửa chợ sành, Diệp Gia đ.â.m phải một kẻ buôn người đang kéo theo một đoàn người đi về phía chợ sành. Trên người mấy người đó đang bị xiêng xích, cái dây xích nặng trich đó kêu lạch cạch lach cạch theo chuyển động của bọn họ. Diệp Gia vội vàng né đầu sang một bên, nhưng không biết làm sao sau đó có một đứa trẻ lao tới nắm lấy cánh tay của nàng. Nói là đứa trẻ thì cũng không đúng, là một thiếu niên tâm mười một mười hai tuổi.
Lúc đó Diệp Gia cũng bị dọa giật cả mình, Chu Cảnh Sâm đã nhanh tay lẹ mắt khóa c.h.ặ.t t.a.y của thiếu niên đó, vẻ mặt nhanh chóng lạnh lùng: "Buông tay!"
Thiếu niên đó bị khí thế lạnh lùng đó của Chu Cảnh Sâm dọa sợ khiếp. Lập tức buông tay ra, nhưng một lúc sau, râm một cái, quỳ xuống trước mặt của Diệp Gia. Kẻ buôn người phía trước không kéo được dây xích, liền cầm roi đi vòng quanh. Thiếu niên đó vừa khóc vừa kêu lên: "Tỷ tỷ tốt bụng hãy cứu ta với! Ta bị bọn chúng bắt cóc, nếu tỷ cứu ta, người nhà của ta mà biết được chắc chắn sẽ cảm ơn tỷ mà."
Diệp Gia ngớ người, lúc đó bị nắm lấy không kịp phản ứng lại. Nhưng sau đó, nàng lập tức trốn lui đằng sau lưng Chu Cảnh Sâm.
Trên phố nhiều người như vậy, người thiếu niên này không nắm lấy ai cứ khăng khăng nắm lấy nàng?