Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 315

Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:11:15
Lượt xem: 223

Hắn cơ hồ nhịn không được mà trèo qua cửa sổ xông vào, trực tiếp bế người say rượu đó đi lên giường.

Diệp Gia nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng của hắn, hít cái mũi của mình, nàng cảm thấy không khí lạnh lẽo đang xộc vào trong mũi nàng. Nàng không khỏi dùng một tay bịt mũi mình lại, khen ngợi hắn một cách đặt biệt ngốc nghếch: "Chàng thật tuấn tú, có đôi mắt đẹp, có cái mũi ưa nhìn, có cái miệng cũng đẹp de ... Toàn bộ cơ thể deu đẹp, chàng trông rất hợp gu thẩm mỹ của ta."

Mặc dù Chu Cảnh Sâm không biết gì thẩm mỹ là cái gì, nhưng có lẽ hắn cũng hiểu được ý từ đó. Lúc này hắn đang thở dốc, sự tự chủ hai đời đã kiềm chế hành vi có vẻ không quân tử của hắn.

Giọng nói của hắn đột nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn, như đang thì thâm vào trong tai của ai đó, hắn mỉm cười quyến rũ: "Ồ, thật sao?"

Diệp Gia ngước đôi mắt nặng triu của mình lên nhìn hắn, rồi đột nhiên lùi lại một bước: "Đừng cợt nhả, cợt nhả quá sẽ gặp những điều xui xẻo đó."

Chu Cảnh Sâm: '...'

Diệp Gia đi đến bên giường ngồi xuống, tự mình gỡ tóc ra. Nhìn thấy nam nhân đó vẫn đứng ở bên ngoài cửa sổ, đèn lồng đã bị thổi tắt từ lúc nào. Một lớp tuyết vô hình rơi trên vai hắn, trên mặt hắn có vẻ lạnh lùng và mê hoặc.

"Nhưng ta thích cợt nhả." Đột nhiên Diệp Gia nhe răng nhìn hắn và mỉm cười.

Chu Cảnh Sâm không nhịn được, che mặt, bàn tay to cũng không che được khóe môi cười đến mang tai của hắn.

Chuyện say rượu ban đêm, Diệp Gia đã cưỡng chế xóa đi ký ức về chuyện này ở trong đầu. Ôm tâm lý "Chỉ cần ta không nghĩ đến nó thì nó sẽ không thể khiến ta bận tâm", do vậy Diệp Gia quên đi chuyện tối qua mình đè người ta ra cưỡng hôn một cách hợp tình hợp lý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-315.html.]

Sáng sớm tỉnh lại, đối mặt với ánh mắt thỉnh thoảng liếc sang của tên Chu nào đó, Diệp Gia cũng kiên trì ra vẻ như không có chuyện gì cho đến cùng.

Chu Cảnh Sâm cũng không làm khó nàng, làm bộ như không che giấu được phiên muộn đi rửa mặt.

Tuyết lớn rơi một đêm, sáng sớm ngoài cửa chồng chất thành một thế giới được bao phủ trong làn áo bạc. Lấy một cây gậy cắm xuống, sâu ít nhất một thước. Diệp Gia cũng cảm thấy thân kỳ, một đêm mà lượng tuyết rơi có thể sâu đến như vậy.

Quả nhiên câu thơ "Tuyết sâu dày ba thước, tuyết phủ đến ngàn dặm" không phải khoa trương.

"Không được, hôm nay có vẻ rất lạnh, e là năm nay không dễ trải qua mùa đông." Diệp Gia đứng ở cửa, nhìn trời đầy sắc tuyết thì chân mày nhíu lại thật chặt. Trời còn chưa sáng ông Tôn và A Cửu đã ở trong sân xúc tuyết, lát nữa còn phải vận chuyển thức ăn vào trong cửa hàng. Không xúc tuyết đi thì xe không dễ đi. Diệp Tứ Muội ôm đứa nhỏ ra sân trước, cũng cam chổi quét giúp trong sân.

"Ngoại trừ nhóm chậu than, phía chúng ta cũng không có cách nào khác.'

Đương nhiên Dư thị cũng cảm thấy lạnh, ngày xưa ở Yên Kinh, vương phủ có phủ địa long. Có người hầu ở bên ngoài đốt lửa, hơi nóng sẽ thông qua đường lửa truyền vào trong phòng. Đến lúc đó trên mặt đất cũng sẽ trải thảm nỉ, đặt chậu than. Ngay cả khi trời lạnh, mặc áo mỏng cũng không cảm thấy lạnh.

Đến nơi này, bà ấy không rành thứ gì. Mùa đông mấy năm trước đều dựa vào mạng lớn mà cố gắng chống đỡ tiếp.

Diệp Gia không biết mấy năm nay Dư thị đã chịu gian khổ ở Tây Bắc khi vào mùa đông giá rét, có chuyện thì nghĩ cách giải quyết, nàng sẽ không cố chịu đựng: "Xương cốt thân thể chúng ta đều yếu, không thể cố chịu đựng được, phải nghĩ cách để sưởi ấm, bằng không có thể lạnh cóng đến sinh bệnh."

Nếu là người ngoài nói như vậy, Dư thị chắc chắn không có gửi gắm hy vọng. Có lẽ do hơn nửa năm nay biểu hiện của Diệp Gia quá đáng tin cậy, bây giờ nàng nói cái gì thì bà ấy đều tin. Lúc này Diệp Gia mới nói phải suy nghĩ cách để trải qua mùa đông, mà trái tim lạnh lẽo của Dư thị đã yên tâm không ít.

Loading...