Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 344
Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:20:13
Lượt xem: 190
Nhưng vẫn còn tới mấy nhà xưởng nữa mà nàng chưa đi, có câu nói là hàng hóa phải so giữa ba nhà khác nhau thì thế nào cũng sẽ có được sự so sánh tổng hợp đầy đủ nhất để tiến hành lựa chọn lại lân nữa. Diệp Gia hỏi rõ về giá cả cũng như tác dụng của từng loại đậu tắm, sau đó nói thẳng rằng ba ngày sau sẽ lại tới đây thêm một chuyến.
Tô Luân cũng là người thường xuyên tiếp xúc với các thương hộ nên đương nhiên là biết quy củ khi làm ăn của thương hộ là như thế nào. Vậy nên ngay sau đó ông ta cũng không vội, chỉ khách khí tiễn Diệp Gia rời đi.
Hai ngày tiếp theo, Diệp Gia dành thời gian chạy đi thăm hết mấy nhà xưởng sản xuất đậu tắm còn lại ở Luân Đài một lượt. Sau đó nàng đã đi tới hai nhà xưởng, nói thật thì có thể kinh doanh thành xưởng sản xuất thì đương nhiên cũng phải có điểm mạnh riêng. Nhưng nếu so với nhà đầu tiên thì rốt cuộc vẫn là có chỗ thua kém. Nhưng điều quan trọng nhất là hai ông chủ của hai nhà xưởng này chỉ cần liếc mắt một cái là đã biết ngay họ không phải người dễ giao thiệp qua lại gì, trong lúc nói chuyện cũng không hề nhường nàng lấy nửa bước. Còn một nhà xưởng cuối cùng thì Diệp Gia cũng đi roi nhưng lại nhận được một cái lệnh bế môn không tiếp khách. Nghe đâu ông chủ của nhà xưởng đó đã về quê trú đông, phải chờ đến sang năm mới quay lại. Như vậy thì so sánh mấy nhà với nhau, cuối cùng nàng vẫn lựa chọn nhà đầu tiên.
Diệp Gia cũng không phải là người lê mề chậm chạp, cho nên sáng sớm ba ngày sau lại đi tới xưởng của nhà họ Tô một chuyến. Mục đích chuyến này bọn họ đi là để xác định cũng như cố định nhà cung ứng ổn định lâu dài. Thời hạn hợp tác khi đàm phán thì trước hết cứ bắt đầu từ ba năm, dĩ nhiên là bọn họ phải hết sức thận trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-344.html.]
Tô Luân kia cũng là người thành thật, nếu đã quyết định hợp tác lâu dài thì ông ta cũng không tranh giành với Diệp Gia cái lợi ích nhỏ nhặt này làm gì.
Hai người họ cứ thế tiến hành đàm phán thảo luận một hồi, Diệp Gia liền ký với Tô Luân một bản khế ước cung ứng đậu tắm với thời hạn là bốn năm. Sau đó hai người họ tìm một hương thân địa phương tới để làm người làm chứng, hai bên ký tên đồng ý với thỏa thuận trên. Chuyện này đã được quyết định như thế. Việc làm ăn của Tô Luân kia tốt cũng là có đạo lý cả, thái độ làm người của ông ta vô cùng hào phóng. Thấy Diệp Gia rất đỗi yêu thích loại đậu tắm cực kỳ quý giá kia của nhà mình thì ông ta đã dứt khoát tặng cho Diệp Gia ba cân nhỏ để nàng tu mình dùng.
Diệp Gia chính là thích kiểu người làm ăn như thế này nên nàng lập tức cũng không khách khí nữa, vừa mở miệng một cái đã nói một mạch với Tô Luân rằng nàng muốn đặt năm trăm cân đậu tắm. Loại đậu tắm hảo hạng nhất kia thì muốn đặt năm mươi cân. Loại đậu tắm phẩm cấp trung bình là loại to, cũng muốn đặt bốn mươi cân nhỏ. Ngoài ra lại thêm cả năm mươi cân hàng thứ phẩm nữa.
Tuy rằng đậu tắm thứ phẩm không thơm cũng không có tác dụng làm da trơn bóng hơn nhưng Diệp Gia cảm thấy tác dụng loại bỏ vết bẩn này là đã đủ rồi. Mang về cho dù không làm thành xà phòng thơm thì dùng để giặt quần áo, giặt tất hay giặt giày cũng đều được. Mỗi ngày trong nhà có không ít xiêm y với đệm giường cần phải giặt, Diệp Gia cũng không nỡ cứ luôn dùng xà phòng thơm để giặt giũ như vậy. Hơn nữa, nghe nói dùng thứ này để cọ rửa còn tốt hơn rất nhiều so với việc dùng bồ kết.
Hàng đều lấy ngay tại chỗ, Diệp Gia gọi người mở hàng ra rồi vừa chỉ vừa giảng giải cho A Cửu nghe. Bởi vì từ lần lấy hàng sau là sẽ do A Cửu dẫn người đi lấy. Nếu như hắn ta không biết hàng hóa ra sao thì người chịu thiệt vẫn là Diệp Gia. Thế nên A Cửu đương nhiên phải để tâm lắng nghe một cách chăm chú và ghi chép lại cẩn thận.