Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 350
Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:22:06
Lượt xem: 225
"Tỷ, mắt tỷ tinh tường, muội nghe theo tỷ." Diệp ngũ muội biết kiến thức của mình còn nông cạn, nàng ấy tin tưởng phán đoán của Diệp Gia.
"Lão tiên sinh, là thế này. Hôm nay ta cùng với muội muội chỉ là đúng dịp tới Luân Đài làm chút chuyện mà thôi, ít ngày nữa sẽ phải về nhà rồi. Ngày trời đông giá rét thế này, trong nhà vẫn còn già trẻ đang chờ, ta cũng không thể nói để người ở lại đây là cứ thế ở lại được luôn." Diệp Gia suy tư trong giây lát, sau đó châm chước nói: "Hay là thế này đi, lão tiên sinh để lại tín vật hoặc địa chỉ. Đầu xuân sang năm, ta kêu muội ấy tới Luân Đài tìm người, như vậy thì sao?"
Lão tiên sinh không trả lời, mà ngược lại lại nhìn Diệp Gia, hỏi một câu: "Cô bé học theo ngươi, nói như vậy thì ngươi cũng biết làm ư? Biết làm những món gì?"
"Ta không giỏi, ta chỉ biết mày mò nghiên cứu rồi làm ra chút đồ ăn vặt mà thôi, không so được với muội muội này của ta." Diệp Gia lập tức xua xua tay, cười đáp: "Từ nhỏ ta đây đã có chút ham ăn, ngày thường lúc rảnh rỗi sẽ thích ở nhà làm chút đồ ngọt ngon miệng. Nhưng nếu thật sự muốn bàn về tay nghề lẫn tài nấu nướng thì ta chỉ ở mức vừa phải thôi. Cùng một món ăn, muội muội này của ta nấu ra sẽ ngon hơn ta nấu nhiều."
Lão tiên sinh gật gật đầu mấy cái, sau đó giật một con dấu bằng bạch ngọc từ bên hông mình xuống, đưa cho Diệp ngũ muội: "Cầm lấy, đầu xuân sang năm cầm theo thứ này tới phủ Đô úy tìm ta."
Lời này vừa nói ra, không chỉ khiến cho mỗi mình Diệp Gia kinh ngạc mà tâm mắt của Liễu Nguyên vốn đang ăn thịt ở phía sau cũng phải liếc nhìn qua đây.
Lão tiên sinh cười híp mắt chắp tay sau lưng, chào mấy lão nhân còn lại rồi cứ thế rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-350.html.]
Diệp Gia sửng sốt hồi lâu, ánh mắt lướt về phía con dấu bạch ngọc trong tay Diệp ngũ muội kia. Diệp ngũ muội thấy Diệp Gia chú ý tới nó thì liên đưa đồ đến trên tay Diệp Gia. Diệp Gia nhìn thứ đồ kia một chút, bên dưới con dấu có một chữ Dương nhỏ được khắc bằng thể chữ Triện. Không biết từ lúc nào Liễu Nguyên cũng đã sáp đến gần, ánh mắt hắn ta cực kỳ sắc bén, cũng nhìn thấy rất rõ chữ Dương kia. Suy tư trong chốc lát, hắn ta nhíu mày nói: "Lẽ nào là Đô úy Dương Thành Liệt?"
"Dương Thành Liệt?" Diệp Gia chỉ biết khu đóng quân có mấy vị sĩ quan, còn Luân Đài bên này thì nàng thật sự không biết: "Ai?"
Liễu Nguyên không giải thích cho nàng rằng đó là ai, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Ngũ muội đã trở nên thâm thúy sâu xa. Hắn ta l.i.ế.m liếm nước canh thịt dê của dính trên môi, mỉm cười một tiếng: "De muội, số mệnh của muội cũng không tệ. Nếu lần này Oghuz bị Thẩm gia đuổi xuống, sau đó lại điều người qua bên đó lần nữa thì rất có khả năng sẽ điêu Dương Thành Liệt. Nếu lão tiên sinh kia là người của Dương gia, vậy thì..."
Hô hấp của Diệp Gia chợt nhẹ đi, nàng trả lại con dấu cho Diệp ngũ muội: "Giữ cho kỹ, sau khi quay về thì làm một sợi dây đỏ xuyên qua nó rồi đeo lên cổ đi." Tuy Diệp ngũ muội không biết Dương Thành Liệt là ai, cũng không rõ Đô úy là chức quan gì nhưng nàng ấy biết xem sắc mặt của người khác, sắc mặt của Diệp Gia và Liễu Nguyên đều mách bảo cho nàng ấy rằng vật này vô cùng quan trọng. Thế nên nàng ấy lập tức gật đầu lia lia, nhét con dấu vào trong ngực.
Sau khi về đến quán trọ, mấy người bọn A Cửu đã sắp xếp lẫn thu dọn bọc hành lý gần như xong xuôi cả rồi.
Lô da lông thú trong tay A Cửu kia cũng đã bán ra rồi, hắn ta nhìn sắc trời một chút rồi nói với Diệp Gia: "Tỷ, ngày mai trời quang đãng, có thể đi được."
Diệp Gia gật gật đầu: "Ngày mai lên đường."
Ngày hôm sau, trời vừa mới sáng, A Cửu đã chờ ở ngoài cửa. Lần này mua nhiều đậu tắm, chắc chắn là không thể để được trên xe la nữa. Đương nhiên là phải thuê xe.