Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 413
Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:46:55
Lượt xem: 214
Gió thổi đập vào song cửa sổ nghe ram rầm vang dội, trong phòng chỉ còn tiếng rên rỉ chốc chốc lại vang lên cùng tiếng nỉ non ngắt quãng của nữ tử. Diệp Gia cúi xuống nhìn sâu vào đôi mắt hắn, cắn lên yết hầu của hắn, giơ tay vén mái tóc dài bên vai hắn, còn ác ý cắn lên n.g.ự.c hắn.
Chu Cảnh Sâm chỉ cảm thấy da đầu tê dại từng hồi, lý trí mà hắn kiêu ngạo suốt cả hai đời đang lung lay vỡ vụn.
Hỷ phục đỏ tươi vắt ngang hông, vạt áo tràn xuống như đóa hoa nở rộ. Điệu bộ người nào đó có vẻ đâu vào đấy ra dáng lắm, nhưng chọc ghẹo hồi lâu cũng chỉ có vậy thôi. Chu Cảnh Sâm nằm ngửa trên giường lò, tóc đen trải dài nửa bên giường lò, có vài sợi tóc còn thanh nhã rũ xuống phía dưới. Hắn khẽ nâng cằm lên, đường nét xương quai hàm gầy gò lộ ra.
Chu Cảnh Sâm híp mắt, nhìn Diệp Gia giêu cợt: "... Cũng chỉ có vậy thôi?"
Diệp Gia bị rút trúng vẩy ngược: '..."
"Trút giận đủ chưa?" Dùng d.a.o cùn cắt thịt còn không bằng được cơn dày vò hắn phải chịu, tới đây Chu Cảnh Sâm đã có chút thất thố.
Diệp Gia bỗng dưng nhận ra rằng bản thân có khi chỉ biết bàn việc binh trên giấy như Triệu Quát, thật ra cũng không phải rất có khả năng. Lý luận một đống nhưng đến khi làm thật lại hỏng bét. Nhưng làm chuyện khinh suất như thế, lại đủ để ép Chu Cảnh Sâm phát điên.
Chu Cảnh Sâm nhịn ba hơi thở, thật sự không nhịn được nữa. Hắn đột ngột vươn một cánh tay nắm mắt cá chân Diệp Gia kéo lấy, tay kia đỡ dưới eo Diệp Gia. Bởi vì động tác ấy, nơi nào đó có cảm giác tồn tại cách nhau hai lớp y phục bỗng nhiên xếp kín kẽ vào với nhau.
Trong ánh đèn dầu chập chờn, Diệp Gia không nhịn được a lên một tiếng, suýt nữa đã bị dọa đến run cả chân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-413.html.]
Đợi đến khi nàng phục hồi lại tinh thần rồi, hai người đã đảo ngược vị trí. Người nọ dứt khoát không nói nhiều, nắm lấy đai lưng của mình hung hăng kéo ra, ánh mắt nhìn Diệp Gia, cười một cách nho nhã lễ đồ: "Nương tử, vi phu làm giúp nàng."
Một thử thách đơn giản kết thúc một cách qua loa, cũng không thể để đêm tân hôn trôi qua một cách lãng xẹt như vậy được. Nếu nàng không ăn được một Chu Cảnh Sâm như đại mỹ nhân thế kia, vậy chẳng phải uổng phí cả ngày thành hôn bị đói bụng hay sao. Nhưng cũng đã đau thành như vậy, cho dù Diệp Gia có là nữ tử mạnh mẽ thì cũng không thể tiếp tục. Nàng vừa hổ then lại vừa bế mặt mà trợn mắt nhìn đại mỹ nhân trần truông đứng cạnh cửa, Diệp Gia tức giận:
"Chàng không lạnh à? Còn đứng ở đó làm gì?"
Đương nhiên Chu Cảnh Sâm lạnh rồi, nhưng Gia Nương đã bị thương như thế kia thì chịu đựng cũng không thành vấn đề: "Ta ra bên ngoài tìm thuốc trị thương." Diệp Gia càng tức: "Ta có thể sử dụng thuốc trị thương kia của chàng sao?"
Chu Cảnh Sâm: '...'
Câu nói này lại là hỏi Chu Cảnh Sâm. Có thể sử dụng được không? Chắc chắn không thể rồi!
Đó là kim sang dược mà trú binh mang ra để bôi vết thương bên ngoài, Diệp Gia bị thương ở chỗ mềm mại nhất, sao hắn có thể mang loại thuốc kia ra cho nàng dùng? Nhưng nhìn nàng đau đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đôi mắt còn sưng lên vì khóc thì sao Chu Cảnh Sâm yên tâm nổi. Nhưng Diệp Gia không muốn bàn chuyện này nữa, lại còn nổi giận hất toàn bộ đồ vật ở trên giường xuống, tròng quần áo lên rồi nằm xuống và quay lưng về phía hắn, thế là hắn cũng đành quay trở lại.
Chu Cảnh Sâm xốc chăn lên rồi nằm xuống bên cạnh Diệp Gia, nhìn bờ vai trắng nõn còn đỏ ửng ở trước mắt. Hắn vươn tay vòng qua, thân thể nghiêng về phía trước rồi nhẹ nhàng hôn lên vai nàng rồi còn võ võ: "Ngủ đi, ngủ đi."
Diệp Gia nhắm mắt lại: "... Bẽ mặt mà đến tận cổ đại vẫn be mặt, nàng cũng muốn cắt bỏ cái đầu này đến nơi. ...