Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 432
Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:53:12
Lượt xem: 144
Tuy nói trên mặt hắn không có vết thương nhưng khi hắn chậm rãi cởi lớp áo giáp dày nặng ra, Diệp Gia vẫn có thể nhìn ra một vết màu đỏ trên lưng hắn, màu đỏ thậm chí còn đã thấm cả ra ngoài lớp áo giáp dày kia.
Diệp Gia vắt chiếc khăn vải lên trên mép giường sưởi, hơi chút tò mò hỏi một câu: "Người chàng lại làm sao thế?"
"Hả?" Chu Cảnh Sâm nghiêng người nhìn qua: "Không có việc gì, chỉ là một chút vết thương nhẹ ngoài da mà thôi."
"Vết thương nhẹ? Máu đã thấm cả ra ngoài rồi mà còn nói là vết thương nhẹ?" Diệp Gia nhíu mày nhìn hắn. Mái tóc dài đen nhánh của nàng bị nước thấm ướt đã trở nên nặng trĩu, chúng nặng nề khoác lên trên vai, đến giờ vẫn còn chút nước ẩm ướt. Không có máy sấy hay khăn lông bằng vải cotton thuần có thể thấm hút nước, chỉ bằng loại khăn vải mỏng manh này vắt tóc thì thật sự là không thể nhanh bằng tốc độ y phục bị nước làm ướt. Chẳng bao lâu sau, áo lót của Diệp Gia đã ướt đẫm nước khiến chúng dán vào trên người nàng, có phần không được thoải mái.
Chu Cảnh Sâm nhếch môi cười một chút, ngước mắt nhìn về phía nàng. Chú ý tới dáng vẻ hiện giờ của nàng, con ngươi hắn không tự chủ được mà thâm trầm hơn rất nhiều.
Ngừng lại một chút, tiếp đó hắn chậm rãi đi tới, nhặt chiếc khăn vải mà Diệp Gia vắt lên mép giường sưởi lên. Ánh đèn chiếu rọi khiến dáng người hắn càng trở nên cao lớn, rõ ràng nhìn Chu Cảnh Sâm rất gây nhưng mỗi lần hắn lại gân thì đều cho Diệp Gia một loại cảm giác uy h.i.ế.p y như mãnh thú đang áp sát tiếp cận nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-432.html.]
Hắn lặng lẽ ngồi xuống bên người Diệp Gia, nhấc tay gom số tóc ướt đang rũ xuống trên vai và cổ của Diệp Gia, sau đó nhẹ nhàng lau khô.
Diệp Gia ngây người, nghiêng đầu nhìn về phía hắn.
Chu Cảnh Sâm bận đến mức đã lâu lắm rồi không qua đêm ở nhà, thậm chí còn đã có khi đi ngang qua cửa nhà nhưng không thể vào. Thỉnh thoảng sẽ có thể trở về vào ban đêm một lần, đó đã là cơ hội mà hắn phải dốc hết sức mình ra để sắp xếp công việc mới có được.
Lúc này hắn đang thong thả vắt khô tóc cho Diệp Gia. Ánh mắt lại không tự chủ được rơi xuống trên đôi mắt cũng như cánh môi được ánh đèn chiếu rọi mà hiện lên ánh nước của Diệp Gia. Diệp Gia mới vừa tắm, ngâm nước nóng một lúc rất lâu, da thịt trắng nõn đã lộ ra sắc hồng. Cổ áo lót màu trắng có hơi nới lỏng, lộ ra cân cổ và xương quai xanh mảnh khảnh, trên cổ còn có một sợi dây đỏ mảnh dài được thắt lại thành một nút dải rút có thể cởi ra dễ dàng... Chu Cảnh Sâm nhắm mắt lại, đè nén dục vọng đang cuồn cuộn sôi trào trong lòng mình xuống.
Bây giờ hắn cũng giống như những nam tử bình thường khác, một khi đã được khai trai thì có chút không thể kiềm chế được. Từ cái đêm tân hôn được nếm qua mùi vị khiến người ta mê đắm đó mà hắn luôn có thể mơ thấy Diệp Gia vào ban đêm. Gia Nương với nụ cười đẹp de duyên dáng, Gia Nương với đôi mắt xinh đẹp hờn dỗi, Gia Nương tràn đầy sức sống, Gia Nương dễ thương, ... nhưng đa số là Gia Nương khỏa thân.
Nhưng có lẽ là Gia Nương đã phải chịu đau nên có phần lo lắng khi gần gũi thân mật với hắn. Trong lòng Chu Cảnh Sâm cũng vô cùng phiền não, nhưng chưa bao giờ ép buộc nàng làm gì.
Hiện giờ hắn cũng coi như là đã sờ được đến mệnh môn của Diệp Gia rồi, tính tình của Gia Nương là người "ưa nhẹ chứ không ưa nặng". Loại chuyện kia chỉ có thể chờ Gia Nương tự mình chủ động thì bọn họ mới có thể hòa thuận được. Thế nên cho dù bình thường có tức giận thì Chu Cảnh Sâm cũng đều cố gắng kiêm chế tính khí của bản thân mà từ từ chậm rãi phối hợp với Diệp Gia. Thế nhưng có những ngày không được như ý thì cũng sẽ có chút khó có thể chịu đựng nổi. Cho nên ngày thường cho dù có phải cứng rắn dồn việc lại thì Chu Cảnh Sâm cũng sẽ sắp xếp thời gian về nhà một chuyến, chỉ để nhìn Diệp Gia một cái.