Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 437
Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:54:38
Lượt xem: 201
Cửa hàng có mấy con d.a.o phay, nhìn Diệp tứ muội đang cắt, Diệp Gia cũng đến đó cắt cùng. Hai người cắt rất nhiều, cả buổi sáng, thịt họ mang đến đều đã bán gần hết. Tới giữa trưa, ông Tôn là mới mang mấy thứ như đầu heo, long heo và gan heo quay vê.
Xe bò dừng ngoài cửa một lát, sau đó mang những thứ này đến Chu gia.
Diệp Gia thấy còn thừa rất ít thịt, Diệp tứ muội có thể lo nốt nên bảo ông Tôn đi đưa đồ rồi lại quay về đây.
Hôm nay người môi giới nhất định phải đưa thư chấp thuận, thế nên nàng và Dư thị phải đến Thẩm phủ xem thử. Diệp tứ muội bận rộn từ sáng sớm, nàng ấy vừa phải làm việc của mình vừa phải để ý đến hai đứa nhỏ. Nàng ấy để chúng ngồi trên ghế đằng sau quầy bar, dù hai đứa trẻ ngoan ngoãn không khóc lóc hay làm loạn, thế nhưng khi thấy cảnh đó, trái tim Diệp Gia vẫn rất chua xót.
Em gái nàng vừa phải chăm con vừa phải làm việc, dựa vào cái gì mà mấy người cô gái ở Thẩm phủ chẳng cần làm gì cũng ăn không hết?
Sau khi ông Tôn quay về, Diệp Gia và Dư thị cũng nhanh chóng đến Thẩm phủ. Lúc này, họ đi thẳng từ cửa vào bên trong. Lão nô trông cửa nhận biết Dư thị, tuy nhiên ông ta lại nhận ra Diệp Gia. Biết đây là nữ chủ nhân, ông ta nhanh chóng đi đến hầu hạ.
Diệp Gia và Dư thị ngồi xuống ghế trong phòng khách, bảo ông ta gọi những cô gái kia đến đây, lão nô nhanh chóng gọi tất cả họ đến phòng khách.
Lúc này, chỉ có mười tám cô nương đến đó. Diệp Gia uống trà cắn hạt hướng dương nhìn lướt qua đám người này, hai người còn thiếu dĩ nhiên là Liễu Khê và Lâm Tịch Nguyệt đang ở cùng một chỗ. Nàng liếc mắt nhìn lão nô kia, ông ta lập tức nói nhỏ lý do cho nàng. Hóa ra hôm ấy, sau khi Diệp Gia mới đi chưa bao lâu, có một công tử họ Quách đã cầm tín vật của Chu Cảnh Sâm đến cửa, dẫn hai cô nương kia đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-437.html.]
Nghe vậy trong lòng Diệp Gia xuất hiện suy đoán, nàng gật đầu tỏ ý như đã biết, sau đó nhìn về phía mấy cô nương kia.
Lần này, sắc mặt và dáng vẻ của vài cô nương trông kém hơn lần trước rất nhiều.
Mấy ngày Diệp Gia nghỉ ngơi nghỉ ngơi không đến đây, cuộc sống của họ đã thay đổi chóng mặt. Có lẽ lão nô trong phủ đã nói chuyện lần trước và chuyện này cho Chu Cảnh Sâm, Diệp Gia liếc mắt đã nhận ra. Nếu lần trước đến đây, họ vẫn không giấu nổi sự kiêu ngạo, thì bây giờ khi đối mặt với Diệp Gia, thậm chí họ còn không dám nhìn thẳng mặt Diệp Gia, giọng nói cử chỉ đều rất cung kính.
Từ khi bước vào Dư thị đã ngồi ở vị trí cao nhất, bà ấy thản nhiên uống trà. Tích cách của bà ấy rất dịu dàng nhã nhặn, thế nhưng dáng vẻ và phong thái bây giờ lại không giống lời người khác nói. Bà ấy thản nhiên hỏi quản sự, sau đó không quan tâm đến lý do mà chỉ lạnh nhạt thờ ơ ngôi đó.
Trong lòng Diệp Gia hơi ngạc nhiên, còn nhìn Dư thị mấy lần.
Tốc độ nói chuyện của Dư thị chậm hơn rất nhiều, đầu tiên bà ấy hỏi những cô nương này mấy câu hỏi, giống những câu lần trước của Diệp Gia, hỏi tên họ, tuổi, biết thứ gì, có biết chữ không? Tuy nhiên dáng vẻ của bà ấy trông rất kiêu ngạo, tạo thành phong thái đáng sợ.
Diệp Gia ngồi bên cạnh ngẫm nghĩ, bỗng nhiên nàng nhận ra vấn đề của mình.
Vì tư tưởng nên Diệp Gia đều đối xử với mọi người bình đẳng như nhau. Nhưng nàng đã quên đây là xã hội phong kiến, cũng là thời đại chia ra năm bảy loại người. Có đôi khi nàng khách sáo hoặc không quan tâm, với một vài người lại trở thành mềm yếu dễ bắt nạt. Đặc biệt là mấy kẻ hay gặp những người giàu sang phú quý, mắt cao hơn đỉnh đầu, khách sáo với họ chỉ khiến nàng trông như không tự tin. Nói cho cùng, lôi kéo không hữu dụng bằng uy hiếp.
Dư thị vừa hỏi như vậy, những người bên trả lời cẩn thận hơn rất nhiều.