Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 461
Cập nhật lúc: 2024-08-01 22:01:01
Lượt xem: 108
Không thể phủ nhận Diệp Gia ít nhiều cũng mang theo một chút suy nghĩ vớt vát. Lần trước nàng đi mua hạt giống ở chợ sành, may mắn mua được hạt tiêu và hạt dưa lạnh, chính là nhặt được của rơi. Lần này Diệp Gia mở túi giấy ra xem, chúng đều là những hạt giống thông thường. Hạt nho, hạt của một số loại trái cây và rau quả. Nhưng Dư thị mua nhiều quá, rối tung rối mò một đống, Diệp Gia lật qua lật lại tìm thấy một loại hạt giống quen thuộc.
Hạt màu đen kích cở nhỏ nhắn không bằng hạt gạo, Diệp Gia vê một nắm trong lòng bàn tay, xác định những thứ này là hạt cải dầu. Nhưng đoán chừng hiện tại không gọi bằng cái tên này, nhưng chính xác nó là hạt cải dầu.
"Sao vậy hả Gia nương?" Dư thị vốn dĩ trong lòng có chút phiên não, nhưng nhìn thấy Diệp Gia nhìn chằm chằm vào một thứ, thì lập tức đi tới.
Bà ấy không nhận biết được hạt cải dầu, nhưng bà ấy tin vào Diệp Gia. Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Gia, Dư thị cũng nhìn chằm chằm vào hạt giống màu đen. Trên thực tế, hau hết loại dầu mà người dân ăn ngày nay đều là dầu hạt cải, thực ra những thứ này không phải là hiếm. Diệp Gia đã biết đến dầu hạt cải từ lâu và nghĩ rằng nếu thật sự không thể trông lương thực thì trông một diện tích hạt cải dầu lớn cũng tốt. Sẽ thật tuyệt vời nếu ép nó thành dầu và bán ra thị trường.
Những thứ như củi, gạo, dầu, muối, dầu là những thứ con người cần cho cuộc sống.
"Nương ơi, người nhìn xem, đây có phải là hạt cải dâu đó không?" Diệp Gia không biết được hạt cải dâu ngày nay được gọi là gì, chỉ có thể dùng cách gọi của thế hệ sau.
Dự Thị làm sao mà biết được? Nhìn một hồi lâu, bà ấy không xác định: "Có lẽ là đúng rồi? Chi bằng chúng ta hãy chờ Trương tiên sinh về hỏi trước đã?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-461.html.]
Diệp Gia gật, gật đầu, lại gói túi hạt giống nhỏ lại. Diệp Gia tiếp tục lật xem, bên trong có đậu phông và hạt mè. Cũng không biết rốt cuộc Dư thị đã mua bao nhiêu, nhưng Diệp Gia vẫn chưa lật đến loại trùng lặp. Lật mãi, lật mãi, Diệp Gia nhìn thấy một hạt giống kỳ lạ. Kích thước của nó khoảng chừng bằng đốt ngón tay của người lớn, màu nâu đen, lớp ngoài nhẫn bóng không có lông, nhìn cực kỳ giống những viên sỏi.
"Đây là thứ gì vậy...' Diệp Gia cực kỳ hối hận vì lúc đầu không học nông nghiệp, sớm biết có một ngày xuyên không về thời cổ đại, có lẽ nàng đã chọn chuyên ngành liên quan đến nông nghiệp. Bây giờ, có một số đến tận tay rồi vẫn không nhận ra được.
Dư thị cũng nhìn qua, Diệp Gia đã không nhận ra, bà ấy càng không nhận ra được: "Không biết được, nghe nói là quả của Phiên Bang."
Diệp Gia vừa nghe là đến từ Phiên Bang, trong lòng có chút ngứa ngáy.
Chính vào lúc hai người đang xem hạt giống trong nhà thì ngoài có tiếng xe la kéo đến. Ông Tôn cuối cùng cũng chở Trương Xương Lễ từ phía cánh đồng đó trở về. Cũng không biết Lão Trương là nhảy xuống đất lăn lộn hay sao đó mà cả người dính bẩn khủng khiếp. Tóc tai và quần áo của ông ta đều dính đầy cỏ và bùn đất. Ông ta vừa đi vừa vỗ nhẹ bùn và cỏ trên người: "Phu nhân nhà Doãn An, đã hâm rượu cho lão phu chưa?”
Diệp Gia vừa nghe thấy tiếng động này, lập tức gói hạt giống lại, vội vàng đi ra chào hỏi: "Đã hâm rồi ạ, người ra ruộng xem thế nào rồi ạ?"
Lão Trương liếc nhìn Diệp Gia, chậc lưỡi hai tiếng: "Mảnh đất này quả thật là đất tốt. Diện tích rộng lớn đó toàn bộ đều là đất đai màu mỡ, chỉ cần chất lượng cây giống không tệ, và dành nhiều tâm huyết để trông coi, sản phẩm thu được chắc chắn sẽ rất tốt."
Buồn bực chán nản cả ngày, lời nói của lão Trương là một tin vui hiếm có. Diệp Gia cũng mỉm cười khi nghe điều này. Diệp Tứ Muội với Hỉ Lai mấy người bọn họ đã bận rộn rất lâu ở sau bếp, chuẩn bị nguyên liệu cho cửa hàng Tây Thi bán vào ngày mai. Hiện tại nàng ấy coi như là đã chính thức tự tay kinh doanh cửa hàng, bận rộn đến tối tăm mặt mày.