Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 495
Cập nhật lúc: 2024-08-01 22:10:41
Lượt xem: 179
Cuối cùng, vẫn là Diệp ngũ muội quen thuộc nơi này, nên bọn họ mới có thể thuận lợi nhóm lửa nấu cơm. Hóa ra là bên trong thành Luân Đài sử dụng củi lửa không dễ dàng như ở trấn Đông Hương, ở đây muốn dùng củi thì đều phải bỏ tiền ra mua.
Bữa tối hôm kéo dài đến tận khi trời tối, Liễu Nguyên và Lý Văn Trúc đã ngà say mới cáo từ ra về. Diệp Thanh Hà và Chu Cảnh Sâm dùng cơm xong lại quay về thư phòng, không biết là bàn bạc chuyện gì, Diệp Gia gọi Tư Nam đánh xe đưa Diệp ngũ muội về Dương gia trước.
Chờ đến khi Diệp Thanh Hà rời đi thì đã là giờ tuất, Diệp Gia ở trong phòng đã sớm tắm rửa xong, người đã nằm xuống chiếc giường trong phòng ngủ của Chu Cảnh Sâm.
Mấy ngày qua, nàng ngồi xe suốt một chặng đường dài từ trấn Đông Hương đến Luân Đài, mệt mỏi đến nỗi xương cốt đều sắp giòn tan ra rồi. Đường đi ở thời cổ đại cũng không bằng phẳng, vuông vức như mấy loại đường trải xi măng ở thế hệ sau, còn chưa kể đến nhiều đoạn lồi lõm, gập ghềnh. Bánh xe đè lên trên đó vốn đã rất xóc nảy, nếu chạy có khi còn làm gấy vụn hết xương cốt. Diệp Gia vừa mới đặt lưng nằm xuống liên không nghĩ ngợi được gì nữa, rất nhanh đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Chu Cảnh Sâm ngồi trong sân hồi lâu, ánh trăng sáng như tấm lụa mỏng bao phủ khắp bốn phía của viện tử. Hắn lặng lẽ ngồi trong sân, ngẩng đầu lên ngắm trăng sáng hồi lâu, trong lòng hồi tưởng lại những lời Lý Văn Trúc nói lúc chiều, vẻ mặt mờ mịt không rõ ràng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-495.html.]
Lý Văn Trúc cũng coi như là người cũ của Cảnh vương, nhưng bên ngoài lại không tôn tại bất kỳ mối liên hệ nào với Cảnh vương, thực ra Lý Văn Trúc là nhi tử của một ma ma, bảo mẫu chăm sóc cho trưởng tử của Cảnh vương, chính là huynh trưởng của Chu Cảnh Sâm, cũng coi như là huynh đệ cùng lớn lên. Lúc trước vốn dĩ có thể trốn thoát được một kiếp, là bởi vì Lý Văn Trúc đã sớm được chủ tử khen ngợi, cho thoát ly khỏi thân phận tiện tịch, rời khỏi Cảnh vương phủ và đi đến Tây Bắc. Khi đến Tây Bắc, khởi đầu chỉ là một tên lính tốt, rôi sau đó nỗ lực từng bước một để leo lên được vị trí như ngày hôm nay.
Đã hơn mười năm nay hắn ta không hề trở lại Yên Kinh, vào thời điểm Cảnh vương xảy ra biến cố, hắn ta đang ở trên chiến trường chống lại quân Turkic. Không có ai đi đào bới quá khứ của hắn ta, nên đường nhiên là không biết rõ hắn ta có phải là người của Cảnh vương phủ hay không. Một năm trước, Chu Cảnh Sâm tìm đến, thăm dò tâm tư của hắn ta.
Lòng trung thành của Lý Văn Trúc đối với phủ Cảnh vương là điều không thể bàn cãi, nên đương nhiên sẽ ủng hộ Chu Cảnh Sâm, huyết mạch duy nhất còn sót lại của Cảnh Vương.
Kỳ thực, Lý Văn Trúc đã ở phủ Đô hộ Bắc Đình được hơn chục năm, đi theo Tô Lặc Đồ đồng sinh cộng tử, cũng xem như là một phụ tá đặc lực bên cạnh Tô Lặc Đồ. Nên móng rất vững chắc, dưới trướng hắn ta có mười vạn binh lực. Chu Cảnh Sâm ngồi ngay ngắn dưới ánh trăng, ánh trăng sáng xuyên qua làn mi mắt dài rậm của hắn, chiếu rọi đôi mắt đen láy nặng nề. Thời cơ chưa chín muôồi, bây giờ mà vực dậy thì vẫn còn quá sớm. Những ngón tay thon dài trắng nõn gõ gõ lên mặt bàn đá, Chu Cảnh Sâm đứng dậy trở vê phòng ngủ.
Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, ánh trắng ghé vào phòng từ cánh cửa đang rộng mở. Đèn trong phòng vẫn thắp sáng, ánh đèn mờ ảo soi sáng người đang ngủ say giấc ở trên giường. Tướng ngủ của người kia vẫn xấu như vậy, một chân đá văng tấm chăn mỏng, làn da trắng nn như ngọc. Chu Cảnh Sâm bật cười một tiếng, tiến tới nhét chân Diệp Gia vào lại trong chăn, đi tìm bộ quần áo, rồi dùng nước lạnh tắm rửa ở trong thư phòng.
Chờ đến khi quay về phòng và trèo lên giường một lần nữa, thì người trên giường đã nghiêng người qua.