Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 504
Cập nhật lúc: 2024-08-01 22:12:52
Lượt xem: 153
Lúc này Chu Cảnh Sâm mới hỏi thăm Diệp Gia chuyện xảy ra vào ban ngày, đại khái nói là nếu cần một cửa hàng thì hắn vẫn có thể giúp một tay. Nếu cần nhân công và chưởng quầy, hắn cũng có thể sắp xếp được.
Một chiếc khăn vải đỏ quấn quanh mái tóc ướt nhẹp của hắn, chiếc khăn vải đỏ này khác cái buổi sáng Diệp Gia trông thấy. Cái người này không biết là vô tình hay là cố ý đây, thật sự đổi vật tùy thân của mình sang thành màu đỏ. Trong lòng Diệp Gia có loại cảm giác kỳ lạ, như thể nàng luôn đáp lại tất cả những lời Chu Cảnh Sâm nói, cho dù lúc nói nàng có vô ý thế nào đi chăng nữa.
"Cửa hàng thì tạm thời đã nhìn trúng một gian, nhưng giá cả có hơi đắt, nên vẫn chưa quyết định được." Diệp Gia khắc chế lại nội tâm: "Nhưng chưởng quầy và người làm thì vẫn chưa có. Nếu chàng có nhóm người nào, thì ta vừa hay đỡ mất công đi tìm người. Đúng rồi, hôm nay ta gặp phải một người hết sức kỳ lạ."
"Hả?" Diệp Gia hiếm khi nhở vả, Chu Cảnh Sâm đương nhiên biết cách tìm người. Tuy nhiên hắn càng để ý đến câu nói cuối cùng của Diệp Gia hơn: "Người kỳ lạ?"
"Ừ"
Thế là Diệp Gia kể hết rõ ràng đầu đuôi câu chuyện gặp phải Cố Minh Hy. Nàng không hề cố ý thêm mắm dặm muối, chỉ thành thật kể lại toàn bộ tình huống. Nói xong, nàng liếc nhìn Chu Cảnh Sâm, mỉm cười: "Người quen cũ vượt ngàn dặm xa xôi tìm đến, trong lòng tướng công có thấy vui sướng không?"
"Vui sướng?" Chu Cảnh Sâm cau mày.
Diệp Gia chớp mắt.
Chu Cảnh Sâm không nói gì, lông mi cụp xuống che khuất nửa tâm mắt, trên mặt không xuất hiện một chút kinh ngạc nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-504.html.]
Diệp Gia đã sớm đoán trước được Chu Cảnh Sâm sẽ có biểu hiện gì, hoài niệm cũng tốt, thẫn thờ cũng được, đều rất bình thường. Dù sao cũng là thanh mai trúc mã từng có hôn ước, trái lại không ngờ tới sắc mặt hắn lại thành ra như này khi nghe được tin Cố Minh Hy tìm đến tận đây.
"... Không có gì." Chu Cảnh Sâm cong ngón tay trở lại giơ lên xoa xoa môi dưới: "Co chút kỳ quái."
Trái tim Diệp Gia bỗng ngừng đập. Chớp chớp mắt, lý trí Diệp Gia dần khôi phục lại. Nàng nhớ lại đủ loại chuyện kể từ sau khi Cố Minh Hy xuất hiện, rồi chợt phát giác ra sự trì trệ của mình.
Cố Minh Hy lại cũng không phải người nắm quyền có tin tức linh thông của Cố gia, mà chỉ là mọt thiếu nữ khuê các kiều diễm xinh đẹp, sao nàng ta có thể nắm được phủ Đô hộ Bắc Đình có những thành trì, thị trấn nào, còn có thể chỉ điểm cho Chung Thanh đến trấn Đông Hương để tìm tới Chu Cảnh Sâm? Lúc trước Diệp Gia đã linh cảm chuyện này có gì đó kỳ quái, nhưng lại vì bản thân đối với Cố Minh Hy có chút cảm xúc vi diệu nên liền vô thức không để tâm đến chuyện này nữa.
Hai người liếc nhìn nhau, Chu Cảnh Sâm biết Diệp Gia cũng đã nghĩ đoán được ra.
Thực ra hắn dự đoán đến rất nhiều chuyện. ngoại trừ việc Chung Thanh nhận được chỉ dẫn của Cố Minh Hy tìm đến một chuyến, thì chuyện Cố Minh Dực đi theo đoàn người của triều đình đến đây là một việc vô cùng trái với lẽ thường. Trên thực tế, Cố gia không hề thanh lưu, trung lập như vẻ bề ngoài. Bên ngoài Cố Minh Dực là một công tử bột nhàn hạ, không quan tâm đến mọi chuyện trên đời. Nhưng thực chất, gia chủ Cố gia cực kì coi trọng hắn ta, hắn ta tìm đến tận đây để gặp hắn, ra vẻ thân cận, mục đích là gì, không khỏi khiến người ta sinh lòng nghi ngờ.
Ngoài ra, thái độ tình nguyện cống hiến toàn bộ sức lực trong khả năng để trợ giúp hắn làm việc lớn của Cố Minh Dực, không hề đồng nhất với hành vi muốn phủi sạch quan hệ của Cố gia trước đây. Như vậy, Chu Cảnh Sâm chỉ cảm thấy như bị kim chích sau lưng”.
*Mô tả sự lo lắng, đứng ngồi không yên.
"Gia Nương, kế hoạch 10 ngày sau đi Ký Châu đã vạch ra trước đó sẽ được đẩy lên trước thời hạn." Chu Cảnh Sam trâm ngâm một lát rồi nói: "Ngày mốt ta sẽ lên đường."