Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 507
Cập nhật lúc: 2024-08-01 22:13:38
Lượt xem: 146
"Không có,' Diệp Gia lặng lẽ trả cuốn sách lại cho hắn, nắm lấy một bàn tay của hắn đặt vào trong lòng bàn tay còn lại của hắn nói: "Chỉ là bỗng phát hiện ra chàng hình như cũng không cứng nhắc đến vậy."
Chu Cảnh Sâm ngồi ngay ngắn trên ghế, vẫn giữ nguyên bộ dạng quân tử bát phong chẳng đông*, nụ cười nơi khóe miệng cũng dần trở nên tà mị và xu nịnh. Hắn chậm rãi gấp cuốn sách lại, đặt gọn gàng trên mặt bàn, nghiêng đầu nhìn Diệp Gia; "Ta không cứng nhắc, chỉ là hầu hết thời gian thường lười pha trò mà thôi."
*Tám gió thổi không bị lay động.
Diệp Gia trợn tròn mắt liếc nhìn hắn: "... Nói như vậy là do ta có được phúc đức ba đời rồi?"
Chu Cảnh Sâm không nhịn được khẽ cười một tiếng: "Không, là ta có phúc ba đời."
Không thể phủ nhận, ngày hôm nay gặp phải Cố Minh Hy đã làm tâm trạng của Diệp Gia bị phủ lên một tầng u ám. Tuy rằng người này cũng chẳng làm được gì, nhưng thực sự tồn tại so với trong tưởng tượng thì còn khiến người ta phiên chán hơn. Khi định thần lại, Chu Cảnh Sâm đã đứng dậy. Cúi đầu nhẹ nhàng vuốt gọn mái tóc rối trên trán, rôi cúi người xuống áp môi lên trán nàng. Trên mặt Chu Cảnh Sâm nở một nụ cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng, lời nói cũng có chút bất đắc dĩ: "Du sao cũng phải cố gắng thêm chút nữa, để khắc ghi bóng dáng của ta trong lòng Gia Nương nhiều thêm chút."
Vừa dứt lời, mặt mũi Diệp Gia lập tức đỏ bừng lên.
"Gia Nương,' Chu Cảnh Sâm ôm lấy nàng, nghiêm túc nói: "Mặc kệ nguyên nhân Cố gia bỗng nhiên tìm đến ta lúc này là gì, tóm lại cũng không phải chuyện tốt. Nếu như người Cố gia không gặp được ta mà đến tìm nàng, thì nhớ kỹ, không cần để tâm đến."
Hắn dặn dò một cách trịnh trọng đến vậy, Diệp Gia lập tức như nghe thấy tiếng lòng mình: "Ta biết rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-507.html.]
Gật gật đầu, Diệp Gia liếc mắt nhìn hắn: "Đúng rồi, ta muốn đi tắm rửa, chàng không di ra ngoài sao?”
"Ra ngoài làm gì?" Chu Cảnh Sâm uống cạn nốt chút nước còn sót lại dưới đáy bát nói: "Ta nam trên giường đợi nàng."
Đương nhiên lại là một phen tiểu biệt thắng tân hôn*, giày vò đến tận canh ba sáng sớm mà cái người này vẫn không tình nguyện buông tay.
*Xa cách lâu ngày gặp lại còn nhiều cảm xúc hơn cả đêm tân hôn
Người này nhìn bê ngoài thì thanh tâm quả dục*, nhưng vừa lên giường liên sẽ cực kỳ tham lam. Quả thực là chưa từng thấy người nào tham lam đến vậy, đương nhiên Diệp Gia cũng chỉ biết mỗi hắn, không biết những nam tử khác có phải cũng như thế hay không. Lần nào Diệp Gia cũng lo lắng hắn cứ náo loạn cả đêm như vậy sẽ bị đột tử. *Lòng thanh thản, tâm hồn trong sách.
Điểm Điểm cứ cào cửa vù vù ở bên ngoài, nam nhân này đến đêm là khóa hết tất cả các loại của lại. Ban ngày Điểm Điểm chạy ra ngoài đến hơn nửa đêm mới thèm về, chạy vòng quanh phòng một lượt cũng không tìm thấy cửa để vào. Hai móng vuốt càng không ngừng cào lên cửa, nhưng căn bản là không vào được, gấp đến mức ở bên ngoài sủa ngao ngao gọi. Bị Chu Cảnh Sâm gọi tên mắng cho một tiếng trong lúc đang cấp bách thì mới dừng kêu to, lẩm bẩm nằm co quắp ngủ ở cạnh cửa.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hỷ Lai sắc mặt đỏ bừng đi ngang qua phòng ngủ chính, đều là nghiêng người đi ngang qua. Lò nước bên trong đã đun được mấy lần nhưng vẫn không thấy phòng chính mở cửa.
Mặt trời đã lên cao, lúc Diệp Gia đi từ trong phòng ra là cũng sắp đến giờ ăn trưa. Vốn dĩ đã hẹn là hai ngày sau quyết định cửa hàng, nên Diệp Gia dự định chiều nay sẽ đi giao tiền rồi cầm khế đất về. Việc thuê gian cửa hàng đó có quá nhiều hạn chế, Diệp Gia suy tư một hồi rồi quyết định nên mua lại.
Vội vàng ăn uống một chút, lúc Diệp Gia chuẩn bị đi ra ngoài thì bị Chu Cảnh Sâm từ trong thư phòng đi ra gọi lại: "Để ta đi cùng nàng một chuyến."