Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 510
Cập nhật lúc: 2024-08-01 22:14:27
Lượt xem: 190
Nhàn nhạt liếc nhìn Cố Minh Dực một cái, nụ cười trên khuôn mặt Cố Minh Dực phút chốc cứng đờ. ... Người đứng trước mắt là Chu Cảnh Sâm, chứ không phải là đám công tử cả ngày bám theo hắn ta ăn chơi trác táng ở Yên Kinh. Trong thoáng chốc toàn thân Cố Minh Dực đổ mồ hôi lạnh toát, khôi phục lại tinh thần.
Trên thực tế, vào thời điểm Cảnh vương phủ xảy ra biến cố, Cố gia đã vội vàng sai người hầu tìm đến cổng để từ hôn. Tuy nói đều là chuyện hợp tình hợp lý nhưng nóng lòng phủi sạch quan hệ như vậy quả thực khiến người khác cảm thấy khinh thường. Cố gia gió chiêu nào theo chiều nấy, vì để nghiêng lập trường về phía tân hoàng, không thể phủ nhận là đã làm ra một số hành vi bỏ đá xuống giếng. Tuy rằng không phải do gia chủ trực tiếp gây nên, nhưng những lời nói của Cố Minh Dực lúc này cũng không khỏi quá mức phù phiếm.
Bước chân hắn ta bị đình trệ ngay tại chỗ, không dám hành động liều lĩnh: "Dù không ôn lại chuyện cũ thì cũng được coi là người quen cũ. Doãn An, có thể bớt chút thời gian ngôi nói chuyện được không? Ngươi đối với Cố gia có chút hiểu lâm. Những hiểu lầm này nếu còn không được tháo gỡ, vậy thật sự trở thành người thân đau xót con kẻ thù thì hả hê rồi."
Nói xong, sợ lời nói của mình không có trọng lượng, còn nháy mắt ra hiệu với Cố Minh Hy nãy giờ chỉ lo khóc lóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-510.html.]
"Doãn An ca ca...' Cố Minh Hy ngơ ngác đứng đấy hồi lâu xem như cuối cùng cũng bắt sóng được ánh mắt của huynh trưởng, thái độ lạnh lùng của Cố Minh Hy gợi cho nàng ta nhớ đến rất nhiều chuyện không tốt ở kiếp trước.
Không thể khống chế được mà hồi tưởng lại một kiếp người ngắn ngủi của mình, con cái không gần gũi, bị phu quân chán ghét mà ru6ng bỏ, còn chưa đến 30 tuổi đã treo cổ tự tử ở hậu viện của Chu gia. Nếu như đời trước nàng ta có thể gan dạ hơn một chút, không tham lam phú quý, nghiến răng nghiến lợi đi theo Doãn An ca ca tới Bắc Đình, cùng hắn đồng cam cộng khổ. Có phải mọi chuyện sẽ có một kết cục khác hay không? Mối quan hệ giữa nàng ta và Doãn An ca ca sẽ không bị Cố Minh Nguyệt mượn cớ làm văn chương, mà cướp sạch mất tất cả sự dịu dàng và chăm sóc mà đáng lẽ chỉ thuộc về mình nàng ta?
Chỉ bởi vì một suy nghĩ sai lầm, mà cả quãng đời còn lại bị chia cắt mỗi người một ngả với Doãn An ca ca.
Đời trước sau khi xuất giá, Cố Minh Hy vẫn luôn thấy hối hận. Thời thời khắc khắc so sánh hơn thua, thời thời khắc khắc hối hận vô cùng. Hối hận vì vị tân phu quân so kè dung mạo thì không bằng Chu Cảnh Sâm, tính cách không bằng Chu Cảnh Sâm, tài hoa không bằng Chu Cảnh Sâm, thậm chí đến cách hành xử, cách làm người cũng thua xa Chu Cảnh Sâm. Càng so sánh thì nàng ta lại càng cảm thấy không thể nào chấp nhận được. cứ như vậy sống cả một đời bi thảm. Giờ đây, một lần nữa được sống lại năm 15,16 tuổi, Cố Minh Hy vốn dĩ cho rằng tất cả đều có thể làm lại. Quay lại lúc chưa xuất giá, Chu Cảnh Sâm vẫn còn ở Bắc Đình. Nhất định sẽ có cơ hội cứu vãn, trước khi đến đây, nàng ta vẫn ôm một kỳ vọng như vậy... "... Thực ra, thực ra tới cửa từ hôn vốn không phải là chuyện mà ta mong muốn, chính là do nhũ mẫu tự ý chủ trương."
Đôi bàn tay giấu trong áo của Cố Minh Hy nắm chặt lại, khiến cho móng tay đ.â.m sâu vào trong da thịt: "Bà ấy chỉ là quá thương yêu ta, nuôi dưỡng ta từ nhỏ cho tới lớn, nên không muốn để ta phải chịu khổ dù chỉ là một chút. Hôm đó, bà ấy nhân lúc ta không chú ý, tự ý câm theo tín vật chạy đến vương phủ nói những lời đó. Doãn An ca ca, từ nhỏ ta đã luôn mong mỏi được thành hôn với Doãn An ca ca, thì sao ta có thể làm ra chuyện như vậy được chứ? Tất cả là do nhũ mẫu gây ra, sau khi bà ấy bị phụ mẫu phát hiện dám tự ý làm chủ, đã bị phũ mẫu ta bán ra...'