Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 519
Cập nhật lúc: 2024-08-01 22:16:50
Lượt xem: 64
Diệp Gia phải ngồi xe la mấy ngày trời sớm đã mậệt rã rời, bữa trưa ăn chút đồ ăn xong liên trở vê phòng nghỉ ngơi. Dư thị quay vê phòng mình cầm cái mõ thêu lên rồi lại đặt xuống, ngồi tĩnh tâm một lát, rồi thở dài thườn thượt.
"Đừng có lại tìm đến khiến người khác chán ghét..."
Đến khi trời đã tối sam Diệp tứ muội mới trở vê, đồ ăn thức uống chuẩn bị ban ngày còn chưa bán được hết. Đây không biết đã là lần thứ mấy trong khoảng thời gian gần đây rồi. Cho dù có ngu ngốc đến mấy thì cũng nên phát giác ra có điều gì đó bất thường.
Mấy ngày nay, Thu Nguyệt đi dạo trên trấn mấy lần liền, khắp trấn cũng không có được mấy nhà mở cửa hàng bán thịt. Vậy tại sao việc kinh doanh lại đột nhiên không còn tốt nữa? Nếu như là vì tay nghề của Diệp tứ muội không tốt, thì cũng không thích hợp lắm. Trong ba tỷ muội Diệp Gia thì người có thiên phú nấu nướng nhất chính là Diệp tứ muội. Cùng một món ăn, Diệp tứ muội chế biến ra trông còn tinh xảo hơn so với Diệp ngũ muội. Nào là kho ruột già, kho thịt thủ, thịt ba chỉ dù cùng một cách chế biến tương tự, những món nàng ấy làm ra ở thời điểm hiện tại so với món Diệp Gia mới nấu ra còn ngon miệng hơn rất nhiều. Nhưng dù là vậy cũng chưa tra được rõ nguyên nhân khiến tình hình kinh doanh ngày càng xuống sắc.
Hai người than dài thở ngắn cùng nhau trở về Chu gia, chiếc xe bò của ông Tôn chậm rãi chuyển động, khi trở về đến tiểu viện thì sắc trời đã tốt mịt rồi.
Vừa nghe nói Diệp Gia đã về, Diệp tứ muội liền chạy đến chỗ Diệp Gia trò chuyện như thể tìm được người tâm phúc tri kỷ. Dư thị vốn còn muốn kêu nàng ngày mai rồi đến, Diệp Gia mới trở vê nên để nàng nghỉ ngơi thêm chút nữa. Nhưng bà ấy còn chưa kịp mở miệng, Diệp tứ muội đã chạy đến gõ cửa.
Bên trong lên tiếng đáp lại, nàng ấy liền đẩy cửa đi vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-519.html.]
Diệp Gia cũng mời vừa ngủ một giấc ngon lành dậy, tóc vẫn còn xõa tung ra trên vai. Mái tóc dài đẹp de rối tung làm lộ ra dáng người mảnh mai, gầy gò, vì mới ngủ dậy nên giọng nói hơi khàn khàn. Diệp tứ muội nhìn thấy nàng thì sững sờ, Diệp Gia đang cam một dải ruy băng màu đỏ đặt trên bàn lên để buộc tóc. Quay đầu lại thì trông thấy Diệp tứ muội đang mặt mày buồn khổ, liền nhíu mày nói: 'Sao vậy? Sao lại có vẻ mặt kia?"
Diệp tứ muội mấp máy môi, mất nửa ngày mới lấy lại được tinh thần.
Nàng ấy cụp mắt xuống, soạn thảo sẵn lời nói trong đầu, báo cáo kỹ càng phát sinh liên quan đến phương diện tình hình kinh doanh cho Diệp Gia nghe.
Đến giờ tóc của Diệp Gia vẫn được lên một cách vô vùng lộn xôn, rải duy băng không có độ co giãn, nên căn bản không thể buộc được trên mái tóc mượt mà của nàng. Diệp tứ muội thấy nàng quần mấy vòng rồi mà vẫn không thắt được chặt, liền vươn tay lên giúp nàng buộc gọn gàng mái tóc.
Thực ra vấn đề này sớm đã lộ ra dấu hiệu, trước khi rời đi, Diệp Gia đã phát hiện được thịt bán ngày càng chậm. Nhưng trước kia cũng chỉ là bán được chậm, còn hiện tại là ngày nào cũng bán đến tận khi trời tối mà vẫn không hết hàng. Cẩn thận suy ngẫm lại, quả thực có chút lạ thường. Không phải là Diệp Gia quá tự phụ đối với những món thịt đã qua chế biến của nhà mình, mà là nàng đã thử nếm qua hương vị thịt chế biến của các quán khác ở mấy thị trấn lân cận, hương vị của các quán khác bán ra hoàn toàn không thể so sánh được với món cửa hàng Tây Thi bán ra.
"Trước hết đừng sốt ruột." Nhưng trong kinh doanh luôn có lúc tốt lúc xấu, tìm được nguyên nhân rồi cải thiện là sẽ ổn thỏa: "Ngày mai đi lên thị trấn mua một phần thịt của hai cửa hàng khác về đây nếm thử một chút. Xem xem có phải hương vị của nhà khác được cải thiện rồi hay không.'
Lời nhắc nhở của Diệp Gia, khiến Diệp tứ muội cảm thấy an tâm hơn.