Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 525
Cập nhật lúc: 2024-08-01 22:18:12
Lượt xem: 76
Lão đại phu cùng coi như là có quen biết Dư thị, đơn thuốc Lê Hoa cao trong tay Dư thị chính là mua được từ trong tay hắn. Lúc này cổ tay bà ấy đang được đặt trên một chiếc khăn vải được cuộn lại chắc chắn. vị lão đại phu đặt hai đầu ngón tay mình lên một lúc, lại mở miệng hỏi han Dư thị vài vấn đề.
Chờ khi lấy được đáp án chắc chắn từ miệng Dư thị, ông ta mới vuốt vuốt chòm râu rồi nói: "Không đáng ngại, chỉ là ăn nhâm phải nha phiến* thôi. Liều lượng không nhiều, có lẽ là do yếu tố thể chất của hai người, có phản ứng tương đối mạnh với loại dược vậy này. Nha phiến là một loại dược liệu, có tác dụng trị kiết ly, giải độc. Nghỉ ngơi hai ngày là sẽ bình phục lại."
*Thuốc phiện.
Nha phiến chính là anh túc, chút kiến thức phổ thông này Diệp Gia vẫn có. Diệp tứ muội và Dư thị nghe nói mình ăn nhầm phải nha phiến thì đều có chút ngẩn ngơ, các nàng hôm nay cũng đâu có ăn đồ gì bậy bạ đâu: "Chúng ta có ăn cái gì đâu."
"Nguồn cơn hẳn là do ăn mấy đĩa thịt lúc trưa." Diệp Gia thấy nàng ấy có chút ngơ ngác liền giải thích.
Diệp Gia lắc đầu, vừa định lên tiếng, Diệp tứ muội nghe đại phu nói nha phiến không gây hại gì cho cơ thể thì trong lòng liền cảm thấy nhẹ nhõm.
Lão đại phu cũng dựa vào chút quen biết với gia đình nên nhắc nhở thêm một câu: "Nhưng thứ này cũng không nên dùng nhiều. Người ngoài đều coi thứ này như một lọi thuốc để trị mấy bệnh loại bệnh khác như nôn mửa, đau bụng, ho khan, cũng có thể bồi bổ dạ dày, điều phổi, hay có hiệu quả nhuận họng, nhưng lại không biết đến tác hại của thứ này ra sao. Thời nay, người ăn nhiều nha phiến xem sẽ thấy lao lực, ho khan, thường dùng vỏ cây kê để bớt lao lực; người bị nóng ẩm, bài tiết rò rỉ thì dùng để ngăn lại. Dù có tác dụng chữa bệnh nhanh chóng nhưng cũng lấy mạng người như kiếm, cần cẩn thận hơn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-525.html.]
Một câu nói này gần như dọa Dư thị sợ tái mặt mày: "Loi hại đến vậy thật sao? Tại sao trước kia chưa bao giờ ta nghe thái y... đại phu bên người đề cập đến?"
"Chẳng lẽ lão già ta còn có thể nói nhăng nói cuội, dạy sai cho đệ tử hay sao?!" Tính tình lão đại phu cũng nóng nảy, vốn cũng chỉ là có lòng tốt nhắc nhở. Dư thị hỏi vặn lại như vậy giống như nói ông ta tung tin đồn nhảm nhí, nên lập tức thấy không vừa lòng.
Dư thị biết mình lỡ lời, lập tức đứng lên nói câu xin lỗi với lão đại phu: "Là do ta lỡ lời, mong đại phu chớ trách."
Lão đại phu cũng không phải người lòng dạ hẹp hời, hừ một tiếng, chấp nhận lời xin lỗi của Dư thị.
"Mọi người cũng chớ hoảng sợ, thứ này ăn phải liều lượng nhỏ thì cũng không gây ra thương tổn gì nghiêm trọng đối với cơ thể, cứ thả lỏng tâm trạng. Không có chuyện gì, thì lão già ta xin phép trở về." Lão đại phu vừa nói vừa đứng dậy, thu dọn lại hòm thuộc xong liền rời đi. Diệp Gia cau mày suy tư một lát, lập tức đích thân tiễn lão đại phu ra về.
Lão đại phu có thể nói ra được những lời này, đương nhiên là người có kiến thức. Nhớ đến có vài lời không biết chắc chắn nên không tiện bàn luận lung tung. Diệp Gia tiễn lão đại phu ra đến cổng, thuận tiện hỏi thăm chút chuyện liên quan đến tình trạng nha phiến.
Việc này không hỏi thì không biết, hỏi ra rồi thì lại giật mình, thật không ngờ tới lịch sử trông anh túc của Đại Yên đã kéo dài cả trăm năm nay. Nhưng trước khu bột Phù Dung cao xuất hiện, thì thứ này chỉ được dùng như cây cảnh hay dược liệu. Hiện giờ có một số người nảy sinh lòng tham, lợi dụng thứ này để kiếm trác, có muốn quản cũng không quản hết được. Diệp Gia tiễn người ra cửa xong, trong lòng có chút nặng nề.
Đã ăn thử món thịt của hai nhà. Đến tột cùng là do nhà nào thêm thứ này vào trong món ăn còn chưa biết được rõ ràng.