Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 547
Cập nhật lúc: 2024-08-01 22:23:47
Lượt xem: 170
Chu Cảnh Sâm cái người này sẽ không vì muốn quang minh chính đại xem mấy thứ này, mà mua hết mấy cuốn sạch nhỏ màu vàng này về đó chứ!
"Gia Nương, tuy rằng trên người ta có một chút vết thương nhỏ, nhưng vẫn nên hạn chế vận động phần eo mới thỏa đáng..."
Chu Cảnh Sâm lặng lẽ lấy lại cuốn sách trong tay nàng, nghiêm trang khép lại, Tuân cảnh sâm yên lặng từ trong tay nàng đem sách cầm về, nghiêm trang khép lại, nhẹ giọng nói: "Bây giờ cũng không tiện uống thêm thuốc khác, dược tính xung khắc." Nhiệt độ trên mặt Diệp Gia ngày càng tăng cao, một phát bắt lấy lỗ tai Chu Cảnh Sâm, hung hăng vặn một vòng tròn: "... Chàng định chơi cái trò vớ vẩn này đến bao giờ nữa đây! Bộ chàng không biết nó nhàm chán đến mức nào hay sao!"
Chu Cảnh Sâm hai đời chưa bao giờ được hưởng thụ các đối xử mới lạ như này, đời trước căn bản không có ai dám chạm vào thân thể của hắn khi chưa có sự đồng ý của hắn. Khi phát hiện lỗ tai mình bị một bàn tay nhéo dần dần thấy đau nhức, thì cả người đều có chút ngớ ngẩn. Lúc kịp phản ứng lại thì Diệp Gia đã câm lấy cuốn sách xoay người rời đi. Chu Cảnh Sân sờ lên đôi tai có chút ấm nóng của mình, mi mắt nhẹ chớp, thật sự cười khẽ một tiếng.
Tiếng cười khúc khích truyền đến từ giường, Diệp Gia cạn lợi, giận dữ mắng hắn: "Chàng rốt cuộc vơ vét được những thứ sách treo đầu dê bán thịt chó này ở đâu! Lại bắt đầu thu thập đống sách này từ khi nào thết"
"À, từ sau khi có người nào đó liều lĩnh tự làm mình bị thương."
Diệp Giai: "...' Nếu lại nói chuyện vô nghĩa với hắn, thì nàng sẽ là kẻ ngu.
Chuyện của Ngô gia sẽ không dễ dàng buông bỏ như vậy, chỉ cân một ít nha phiến cao là đã đủ cho Chu Cảnh Sâm cắn chặt lấy bọn họ có c.h.ế.t cũng không nhả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-547.html.]
Đống đồ vật kia đến cùng là dành cho đám thế gia quý tộc dùng, còn các tâng lớp thấp hơn thì đến đồ ăn thức uống còn không đủ lấp đầy bụng, nói gì đến dùng cao phù dung. Nhưng những thứ này rất dễ rút dây động rừng, Chu Cảnh Sâm có thể không quan tâm đếm sự sống c.h.ế.t của đám quan lại triều đình kia, nhưng không thể mặc kệ tính mạng của bách tính. Hết lân này đến lần khác, lũ sâu mọt này luôn nắm trong tay quyền hành và tính mạng của bách tính Đại Yên. Nếu cứ để mặc cho bọn họ tùy ý bị cao phù dung chi phối rồi gây ra những chuyện khiến người người phẫn nộ, thì đến lúc dọn dép cũng khá phiền phức.
"Chuyện này ta nhất định sẽ đặc biệt để mắt tới, cho nên nàng chớ có nhúng tay vào." Chuyện này không thể nào chỉ đơn giản như vẻ bề ngoài, biết càng ít càng tốt: "Gia Nương chỉ cần dẫn theo nữ quyến trong nhà, rồi làm ăn kinh doanh một cách chính trực thành thật là tốt lắm rồi. Dù sao thì tương lai sau này, vi phu vẫn phải trông cậy vào Gia Nương chăm sóc."
Diệp Gia: "... Lấy chuyện ăn bám ra nói chuyện một cách hùng hổ có lý đến vậy, chàng tốt xấu gì cũng nên thấy xấu hổ một chút đi." "À, ta xấu hổ quá."
Diệp Gia: "...'
Bởi vì trên người Chu Cảnh Sâm đang bị thương, nên Diệp Gia lo lắng buổi tối đi ngủ bản thân không cẩn thận sẽ đá hắn một cước chảy máu. Sau khi rửa mặt xong, lại lau qua người cho Chu Cảnh Sâm, Diệp Gia liền ôm chăn chiếu ra chiếc ghế dài êm ái để ngủ.
Chu Cảnh Sâm có hơi không đồng ý, nhưng hắn không đồng ý cũng vô ích, Diệp Gia đã nằm lên giường ngủ thiếp đi.
Chuyện của Ngô gia sớm đã có người âm thâm theo dõi, sau khi nghe Chu Cảnh Sâm nói nói vậy, Diệp Gia cũng không tiếp tục để tâm đến chuyện này nữa.
Hôm sau trời vừa sáng, ông Tôn đã chở thịt và Diệp tứ muội và Thu Nguyệt cùng đi đến của hàng Tây Thi. Hôm qua Diệp gia tung tin tức đã tìm được tên ăn mày ra ngoài, cho nên hôm nay đương nhiên là muốn ra trận rồi. Tuy nhiên các món thịt ở của hàng Tây Thi đều bắt đầu từ sau giờ Ty nên không cần phải đi quá sớm.