Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 570
Cập nhật lúc: 2024-08-03 16:40:43
Lượt xem: 135
Nghe xong sau đó lập tức nhíu mày: “Chuyện này dựa vào chúng ta trữ lương cũng không thực tế. Tướng quân nào đánh giặc, cần tướng quân nhà mình đào rỗng của cải nuôi lính? Cho dù người phía trên hồ đồ, cũng không thể làm việc hồ đồ như vậy!"
Nhưng đạo lý nói ra đều hiểu, người làm việc lại không phải làm như vậy.
Mặc kệ Luân Đài bên kia xử trí như thế nào, bọn họ lại không thể không làm chuẩn bị lần hai: "Trữ lương cũng không chì vì tướng công, chúng ta nhà mình cũng nuôi nhiều người như vậy. Một khi chiến tranh, tình thế cũng không thể dự đoán. Trữ đủ lương thảo rồi, trong lòng chúng ta cũng an tâm.”
"Vậy cũng đúng.' Dư thị thở dài một hơi: "Trình gia không đi Tây Vực, chúng ta trữ nhiều xà bông thơm như vậy cũng chỉ có thể bỏ đi."
"Không bỏ được.' Tây Vực không thể bán, phía đông lại có thể bán: "Chờ con lại nghĩ cách dời buôn bán về phía đông."
Hai bà tức nói chuyện, Diệp Tứ Muội cũng đến nói bữa tối đã làm xong.
Diệp Gia bôn ba cả ngày bên ngoài, đã sớm đói đến trước n.g.ự.c dán phía sau lưng. Lúc này đi dùng cơm với Dư thị trước, mới kéo cơ thể mỏi mệt đi rửa mặt. Ban đêm ngủ đến nửa đêm, trên người bị dán đến nguồn nhiệt nóng mà bị tỉnh. Nàng mê mang mở to mắt, Chu Cảnh Sâm không biết đã trở lại khi nào, ôm nàng vào trong n.g.ự.c thiếu chút nữa khiến nàng nóng mà muốn bệch. Trên người đây mùi mồ hôi, sắc mặt cũng trắng bệch.
Diệp Gia đẩy đầu hắn dán lại, hơn nửa ngày mới đẩy được người ra. Chu Cảnh Sâm không hiểu được có phải hai ngày này không ngủ hay không, màu xanh lơ phía dưới đôi mắt như bệnh nguy kịch dọa người: "Sao canh giờ này lại chạy về?"
Chu Cảnh Sâm lười nhác dựa vào trụ bên cạnh giường, nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Gia, cong đôi mắt mỏi mệt cười.
"Cười cười cười, chỉ biết cười."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-570.html.]
Diệp Gia thấy môi hắn trắng bệch, nghĩ đến lúc ấy miệng vết thương của hắn còn chưa khép lại đã vội vàng chạy tới thành trại. Cũng không hiểu được hắn ở bên kia không dưỡng thương tốt, đoán chừng thương thế lại chuyển biến xấu. Nhanh tiến lên cởi bỏ đai lưng của hắn, quả nhiên nhìn thấy vảy dài, miệng vết thương lại chảy ra nước mỡ vàng. Nàng hơi đau lòng, hơi tức vì hắn không biết bảo dưỡng mình cẩn thận, nhưng nghĩ lại, có một số việc cũng không thể ngăn cản hắn.
Rầu rĩ phun ra một hơi, Diệp Gia chỉ có thể không rên một tiếng đi cam kim sang dược và băng vải.
"Gia Nương, vài ngày rồi ta không rửa mặt." Chu Cảnh Sâm không dậy nổi, ngồi dựa ở trụ bên cạnh giường vươn tay ve phía Diệp Gia.
Mùi vị trên người xác thật hơi hôi, trời nóng này ở quân doanh thành trại khẩn cấp xử lý công việc, hẳn là cũng không rút ra canh giờ cẩn thận rửa mặt. Diệp Gia đặt kim sang dược tới đã lấy ở trên bàn trước người, quay đầu ra bên ngoài gọi một tiếng.
Rất nhanh Tiểu Lê đi lấy nước ấm đưa vào, thay nước trong thau tắm nội thất. Diệp Gia mới đi tới đỡ Chu Cảnh Sâm đứng dậy.
Người này cũng không khách khí, đè một nửa trọng lượng ở trên người Diệp Gia.
Diệp Gia thả ghế gỗ ở nhỏ ở thau tắm, nhanh nhẹn lột sạch cho hắn, bảo hắn đi vào ngồi xuống. Bình thường vui đùa, Chu Cảnh Sâm cố ý làm những động tác nhỏ chọc đến Diệp Gia cảm thấy xấu hổ. Lúc này thấy hắn đều không cảm thấy xấu hổ. Chu Cảnh Sâm dựa vào trên vách thùng, giơ tay nhẹ nhàng rút cây trâm gỗ, tóc đen như thác nước rơi xuống.
Rơi vào trong nước, nháy mắt dính ướt trở nên nặng tay.
Diệp Gia lấy một chút nước tưới ướt tóc cho hắn, bọt nước từ đầu trượt xuống, rơi xuống trên lông mi hồi lâu không rơi. Chu Cảnh Sâm chậm rãi chớp lông mi, cong khóe miệng lên lại muốn cười: "Gia Nương bình thường xấu hổ đều là giả vờ cho ta xem?”
"Hả?" Tóc quá dày chính là phiền toái, làm ướt đều rất tốn công.
"Hiện giờ nhìn ta như vậy đều không mặt đỏ." Chu Cảnh Sâm chậm rãi nhắm mắt lại, lông mi ở phía dưới mí mắt tạo ra bóng dáng xanh đen: "Hay là nói ta mất đi năng lực dụ dỗ?”