Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 686
Cập nhật lúc: 2024-08-03 22:06:37
Lượt xem: 136
Bây giờ Diệp tứ muội cũng như vậy, ngay cả nhìn Chu Cảnh Sâm cũng không dám nhìn, làm cho Diệp Gia dở khóc dở cười.
Lúc này bước vào cũng không dám hỏi han tỷ phu một câu, vội vàng nói với Diệp Gia hai câu rồi kéo hai đứa nhỏ trở vê phòng: "Tỷ, bên phía Ngũ muội nấu cơm xong rồi, chắc là lát nữa có thể ăn cơm rồi. Tỷ và tỷ phu thu dọn đi rồi mau qua ăn cơm."
"Được,' Mùa đông không ra khỏi nhà, trừ ăn ra thì chính là ngủ: "Thay bộ quần áo rồi qua đó."
"Chàng đã làm việc gì rồi sao?" Diệp Gia cũng rất hiếu kỳ, đợi người đi rồi, nàng không nhịn được liền hỏi: "Tại sao hai muội ấy đều sợ chàng như vậy?"
Sao Chu Cảnh Sâm biết được. Nhưng hắn cũng không quan tâm, chỉ cần Diệp Gia không sợ hắn là được.
Bữa tối ăn sớm, trời cũng nhanh tối. Cảm giác mới ngồi một lát, một bóng người đột nhiên chạy vào. Cũng là trùng hợp, bọn họ mới dùng xong bữa tối, người gác cổng bẩm báo bên ngoài có người tới.
Màn đêm đã bao trùm, dưới ánh sáng hạt tuyết có hơi phản quang.
Diệp Gia chau mày, trong lòng thầm nghĩ ngoài trời tuyết lớn như vậy còn có khách nhân nào đến nữa vậy. Nhưng nghĩ lại thì vẫn kêu người gác cửa cho mời người đó vào.
Người đến không phải người ngoài, sau khi rời đi đã lâu lắm rồi chưa trở lại chính là A Cửu.
A Cửu không biết từ đâu về, mà trên người mặc một bộ đồ da dày cộm. Ăn mặc giống như người Đột Quyết vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-686.html.]
Cũng không biết hắn ta bôn ba ở bên ngoài bao lâu, trên mặt trên miệng đều bị tê cóng. Trên đầu còn đội mũ lông dày cộm, vừa bước vào đã làm rớt một lớp tuyết ở trên nền. Lâu lắm rồi Diệp tứ muội không gặp A Cửa, sắp không nhận ra hắn ta luôn rồi. Vẫn là A Cửu giang rộng đôi tay kêu tên nàng ấy, nàng ấy mới thả đôi đũa xuống và lao qua đó.
Diệp tứ muội kích động tới mức giọng nói cũng run lên: “Tại sao tới bây giờ chàng mới quay về hả? Chàng, tại sao chàng..."
Diệp Gia cũng rất ngạc nhiên, chăm chú nhìn, sau lưng A Cửu còn có một thiếu niên cao gầy đi theo. Thiếu niên đó bất chợt nhìn qua không nhận ra được là ai, tướng mạo thanh tú giống như nữ tử. Đợi đến lúc người quỳ xuống hành lễ thì Diệp Gia mới nhận ra, vậy mà lại là Lâm Trạch Vũ.
"Cũng may kịp về trấn trước khi trời tối."
A Cửu cười ha ha, buông Diệp tứ muội ra, xoay người hai tay bồng hai cậu con trai bu bẫm lên. Thân mật một hồi, thả người xuống rồi quỳ một gối xuống nền, hành lễ với Chu Cảnh Sâm rồi nói: "Tỷ phu, năm trăm con ngựa đây, may không làm nhục mệnh. Đều là ngựa chiến loại tốt nhất ở phía Bắc Trường Thành, ngựa đã được đưa tới Tây Trường."
Diệp Gia giật mình, nhìn ve phía Chu Cảnh Sâm. Chu Cảnh Sâm mỉm cười với nàng, rồi kêu A Cửu đi tới thư phòng.
Lần này Chu Cảnh Sâm trở về không phải ăn không ngồi rồi. Binh lính ngày nào cũng phải thao luyện, những việc cần làm cũng như vậy không thể ít được. Tuy nói binh lính trấn thủ biên cương mạnh về chỉnh lý, nhưng so với bộ binh và ky binh thì còn kém xa. Ky binh không thể thiếu. Lúc này Diệp Gia mới nhớ ra Chu Cảnh Sâm chần chừ không chia Tây Trường ra để cho nàng nuôi trồng, hóa ra là sớm có ý định rồi. Tây Trường để nuôi ngựa, dường như cũng rất thích hợp.
Sự trở lại của A Cửu làm cho trong nhà có một trận rất là náo nhiệt.
Diệp Gia phát hiện tính cách của A Cửu trầm tĩnh hơn rất nhiều so với trước đây, không những như vậy, Lâm Trạch Vũ cũng lớn lên rất nhiêu. Trước đây thói quen dùng mánh khóe và tính cách nhu nhược đó đã bị A Cửu huấn luyện thay đổi rồi, tuy tướng mão vẫn thanh tú giống như một tiểu cô nương, tính cách đã thẳng lên rồi.
Vì chuyện nuôi ngựa này, Chu Cảnh Sâm đã chuyển hết mấy người ở Tây Trường này đến gần trấn Toái Diệp. Do Diệp Thanh Hà đích thân trông coi.
Diệp Thanh Hà tuy còn nhỏ tuổi nhưng làm việc rất quyết đoán, bây giờ vẫn chưa được thăng quan chức, nhưng đã có thế lực.