Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 697

Cập nhật lúc: 2024-08-04 22:48:24
Lượt xem: 86

Diệp Ngũ muội không dám cam đoan mình giấu nổi cha mẹ Diệp gia. Lúc trước Diệp Đồng Sinh đến chuyện không màng ý kiến của nàng ấy mà bán nàng cho đứa con trai phân đào đoạn tụ* kia của Nghiêm gia để tương lai dễ bê cướp lấy sản nghiệp của nàng cũng làm được. Diệp Ngũ muội quá hiểu bản tính của cha mẹ, trong mắt họ, nữ nhi nuôi ra chỉ để làm giàu cho gia đình, không có chuyện sẽ để lại cho nàng ấy một cái cửa hàng nuôi thân.

"Để ta đứng tên?" Diệp Gia đương nhiên sẽ không ham chút tài sản của Diệp Ngũ muội: "Cũng không phải là không thể."

Mắt Diệp Ngũ muội sáng bừng, vô cùng vui vẻ: "Thế thì tốt quá, đâu xuân sang năm muội sẽ đi đặt mua cửa hàng. Đến lúc đó tỷ và Tứ tỷ cũng đi với muội nhé."

Diệp Gia đưa tay xoa đầu nàng ấy, đương nhiên đồng ý.

Diệp Tứ muội nghe đến Diệp Ngũ muội cũng tính đặt mua cửa hàng, trong tay Diệp Gia cũng có nhiều cửa hàng và hiệu buôn. Cúi đầu ngẫm lại mình, bây giờ nàng ấy còn làm chưởng quỹ trong cửa hàng của Diệp Gia. Tuy A Cửu làm tiêu cục nhưng chuyện bên tiêu cục Diệp Tứ muội không quản được. Hầu hết thời gian là huynh đệ của A Cửu và A Cửu quản. Giương mắt nhìn Diệp Ngũ muội hăng hái, Diệp Tứ muội bỗng nhiên hơi xấu hổ. Ba tỷ muội trong nhà hình như chỉ có nàng ấy là nhu nhược nhất, lá gan cũng nhỏ nhất...

Đang lúc mấy người đang nói chuyện thì ngoài hành lang lại có người vội chạy tới. Anh Đào ra ngoài hỏi, được Diệp Gia cho phép gọi người vào trả lời.

Không có chuyện gì lớn, là trấn Lý Bắc bên kia gửi một phong thư về. Diệp Gia nhận lấy đọc qua, trong thư viết "Gia Nương thân khải*", mấy người nhìn lén lập tức quay đầu sang một bên.

(*) Thân khải (38): lời đề nghị chính tay người nhận thư mở ra (và không lộ liêu công bố nội dung ra ngoài).

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-697.html.]

Đáy mắt Dư thị tràn ngập ý cười, bà ấy quyết đoán đứng lên: "Được rồi được rồi, Gia Nương nếu có việc thì về đi. Mùa đông trời tối sớm, ngồi một lát nữa thôi là trời tối mịt rồi. Tranh thủ lúc trời còn sáng vê phòng nghỉ ngơi trước đi."

Diệp Gia vốn không cảm thấy gì, Diệp Tứ muội Diệp Ngũ muội mắt đi mày lại nhìn nhau cười một cái khiến mặt nàng đột nhiên đỏ bừng.

"Thôi, lát nữa còn phải dùng bữa tối." Diệp Gia dứt khoát đi qua một bên, mở phong thư ra lướt nhanh như gió: "Ta chạy qua chạy lại như vậy cũng không tiện, trời lạnh đường trơn dễ ngã."

Cũng có lý. Dư thị nghe nàng tự nguyền rua mình như vậy, nhất thời phi phui vài tiếng: "Con nít nói chuyện không biết nặng nhẹ, gió lớn thổi đi."

Diệp Gia híp mắt cười, nhanh chóng đọc xong thư.

Chu Cảnh Sâm ở trấn Lý Bắc quả thật bị chuyện thành trại ngáng chân. Vốn tưởng tháp canh sụp vài tòa, chỉ cần tu sửa lại một phen là xong rồi. Ai ngờ nó sụp rồi lúc sửa lại gặp rất nhiều khó khăn, tìm mọi cách tu bổ nhưng hễ gió nổi lên là lại rung lắc không ngừng. Không nói đến tìm thợ thủ công mất mấy ngày, chỉ nói người có tri thức ve mảng xây dựng kiến trúc đến rồi nhưng tu sửa lại theo cách hắn ta nói vẫn không xong.

Bây giờ chỉ có hai cách, một là phá dỡ và xây lại, hai là để tạm đó, đi tu sửa tường thành bị sập bên kia trước. Giữa trời gió tuyết rất khó mở mắt ra để thao tác, gỗ mà không phơi khô sẽ rất khó cưa, thực sự rất lãng phí thời gian.

Diệp Giai cau mày nhìn, nàng đã quên mất một chuyện quan trọng. Xây dựng một tháp canh bằng gỗ ở nơi băng thiên tuyết địa như đại Tây Bắc, không nói những thứ gỗ này dựng lên đã rất khó, cho dù có dựng lên cũng không chịu được sự ăn mòn của bão cát. Với vị trí địa lý và khí hậu này, đào đâu ra chất liệu gỗ nguyên chất để xây dựng tường thành?

"Có chuyện gì vậy? Sao con lại trưng ra vẻ mặt này?" Dư thị vốn tưởng rằng đôi vợ chồng nhỏ này đang thì bí mật trao đổi điêu gì đó, nhưng không ngờ, sau khi đọc xong bức thư đó sắc mặt của Diệp Gia lại trở nên nặng nề như vậy.

Loading...