Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 770
Cập nhật lúc: 2024-08-05 20:33:52
Lượt xem: 94
Chờ Dương Thành Liệt phát hiện có điều gì đó không ổn thì mọi chuyện đã rồi, thế là Dương Thành Liệt bị ép lên Lương Sơn*.
(*) 逼上梁山 (Bức thượng Lương Sơn): tức nước vỡ bờ; cùng quá hoá liều; buộc phải chống lại; bất đắc dĩ phải làm. (Câu chuyện những người như Tống Giang, Lâm Xung trong truyện Thuỷ hử, do bị quan phủ áp bức, phải lên Lương Sơn tạo phản. Sau này dùng ví với việc vì bị ép quá nên phải làm một việc gì đó. )
"Thế tử phi nương nương, việc này là tiểu nhi ngu dốt, bị người ta lừa làm việc lung tung."
Dương gia lão thái gia quỳ trên đất dập đầu một cái, nước mắt nước mũi ròng ròng nói: "Thành Liệt không có ý phản bội, nhưng bị người ta lấy tính mạng phụ nữ và trẻ em trong nhà ra uy h.i.ế.p mới bị buộc bất đắc dĩ. Kính xin Thế tử phi nương nương xem xét tha cho hắn một mạng.”
Dương gia tự ôm tội danh vào người? Lông mày Diệp Gia không khỏi nhướng lên. Lời nói của họ ngược lại không mưu mà hợp với kết quả thẩm vấn của Ba Trát Đồ.
"Con trai của Dương Thành Cương là ai?"
Cả nhà Dương gia quỳ gối trước cửa cầu tình, toàn là người già, phụ nữ và trẻ em, không thấy thiếu niên nào cả.
Hỏi tới việc này, sống mũi Dương lão gia tử cay cay, nước mắt lại chực rơi. Tuy nói vì một người ngu xuẩn mà tai họa cả nhà, nhưng suy cho cùng vấn là cháu ruột: "Dũng nhi đã bị người nọ mang đi. Nói là mọi chuyện xong xuôi sẽ thả về, bây giờ không biết sống hay chết."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-770.html.]
Diệp Gia cau mày, trâm ngâm một lát rồi sai người đưa Dương gia về.
Không cần biết Dương Thành Liệt chủ động hay bị động tham dự chuyện này, bị Ba Trát Đồ bắt được đã chứng tỏ ông ta không vô tội. Bất kể là thủ phạm chính hay là tòng phạm, đều phải bị trừng phạt. Điều Diệp Gia quan tâm hơn cả là người bên cạnh mà ông ta nói.
Diệp Gia xưa này không thích có người kè kè bên cạnh, nàng đi đi vê về một mình quen rồi, cùng lắm là mang theo mấy nha hoàn để bảo vệ an nguy của mình. Cũng vì thói quen của bản thân nàng nên trừ nữ quyến tay không tấc sắt, trong Chu gia thật ra rất vắng người. Tiếp theo, Dương gia ở Luân Đài, người có thể tiếp xúc với con cháu Dương gia tất nhiên cũng ở Luân Đài. Nói như vậy, phạm vi khoanh vùng chợt quá rộng.
Chu gia xảy ra chuyện, không biết bên Chu Cảnh Sâm đã nhận được tin tức chưa.
Diệp Gia đang nghĩ đến việc nhờ người đi điều tra từ phương diện cửa hàng. Tuy nàng không tham dự vào chuyện quân doanh được, nhưng nàng có thể sai người đi Luân Đài nghe ngóng tình hình. Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Gia gửi một phong thư cho đám người Viên Xuân Sinh. Nhờ người để mắt tới Luân Đài.
Đang lúc Diệp Gia bí mật điều tra Dương gia qua lại với ai, cuối tháng 10, Trình Phong đại diện Trình gia đến thăm nhà.
Chu gia và Trình gia hợp tác được ba năm, bây giờ vừa lúc là năm thứ ba. Địa vị của Chu gia đã có sự thay đổi đáng kể, nghiễm nhiên là chủ nhân của Bắc Đình thậm chí là Đại Yến, Trình gia sẽ tiếp tục kéo dài lần hợp tác này dù không thu được bất cứ lợi ích nào. Năm nay lễ ra phải đàm phán gia hạn hợp đồng cho năm tới, nhưng vì người Ô Hoàn đánh lén nên bị gác lại. Trình gia nghe tin Diệp Gia về trấn Đông Hương thì lập tức cho người đến Chu gia gia hạn hợp đồng.
Trình Phong được quản gia dẫn vào phòng khách, Diệp Gia dỗ Tiểu Thuật Bạch ngủ xong rồi thay quần áo đi thương lượng với cậu ta.
Khi người Ô Hoàn rút khỏi Tây Vực, con đường buôn bán này được khôi phục. Trình gia có tâm gửi tiền cho Chu gia, việc gia hạn hợp đồng đương nhiên là nhằm mục đích giao hảo nên đương nhiên họ sẽ đồng ý dù bất cứ yêu cầu nào. Cuộc đàm phán diễn ra vô cùng thuận lợi, Diệp Gia không có ý vắt kiệt lợi ích của người ta. Riêng việc đánh Ô Hoàn hay chống Đột Quyết, người Trình gia đã cống hiến rất nhiều rồi.