Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 789
Cập nhật lúc: 2024-08-05 20:40:36
Lượt xem: 103
Trình Phong ngước mắt nhìn Diệp Gia chăm chú, lại hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Diệp Giai khựng lại một lát, chọn ăn ngay nói thật: "Ta cũng tên Diệp Gia.'
"Vậy ngươi...
Diệp Gia cắt ngang lời của cậu ta, nghiêm mặt nói: "Ta là một học sinh với hơn hai mươi năm đèn sách. Lớn tuổi rồi, ừ, ít nhất lớn hơn ngươi."
Trình Phong biết Diệp Gia có tài học, nhưng không ngờ nàng đã đọc sách nhiều năm đến vậy: "Ngươi là nam nhân?!"
"... Không phải." Điểm chú ý hơi lệch, Diệp Gia bất đắc dĩ: "Nữ nhân."
""
Kỳ thật từ lâu Trình Phong biết người trước mắt không phải Diệp Tam Nương, ít nhất không phải Gia Nhi của cậu ta. Gia Nhi của cậu ta là một cô nương ngốc nghếch nhưng rất nhẹ dạ, ngoài mạnh trong yếu, vốn không cáng đáng được việc gì cả. Hôm nay ngôi ở trước mặt cậu ta là Diệp Gia biết kinh doanh, biết nấu cơm, biết đánh trận, xây lô cốt, hiểu chiến thuật, còn biết thiết kế đủ loại vũ khí lợi hại... Tâm tính bình tĩnh lại cực kỳ thông minh. Đây là cô nương mà ở tầng lớp này, cậu ta vốn không thể tiếp xúc được. Vô tình nhập vào cơ thể Gia Nhi và làm cậu ta gặp phải.
"Ta khiến ngươi ghét lắm à?"
Diệp Gia: "... Không, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết ta không phải người mà ngươi hằng mong nhớ."
"Ta biết." Trình Phong thở dài một hơi: "Ta đã biết từ lâu rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-789.html.]
Diệp Gia nhướng mày nhìn cậu ta.
"Từ lúc ngươi tới nhà ta bàn chuyện làm ăn, ta đã đoán ra, chỉ là ta không cam lòng." Trình Phong nghiêng đầu nhìn cô nương xinh đẹp rạng rỡ trước mặt. Túi da giống nhau nhưng linh hồn đựng trong đó thì hoàn toàn khác biệt. Linh hôn trong túi da của Diệp Tam Nương giống như một ngọn lửa, khiến túi da này trở nên rực rỡ lóa mắt: "Lòng còn ảo tưởng thôi. Ảo tưởng lấy hết dũng khí quấn lấy không bỏ, có lẽ sẽ hái được trăng sáng."
Diệp Gia nghe ra lời khen ngợi của cậu ta, im lặng sau đó cười rộ lên: "Ngươi sẽ gặp được người phù hợp với mình."
Nói xong, Diệp Gia không nán lại lâu nữa. Về phần thịt nướng trên bàn, nàng liếc qua. Trình Phong uể oải không đến một lát sau đó cong mắt cười rộ lên. Đưa tay đẩy thịt nướng tới trước mặt Diệp Gia: "Ngươi vẫn sẽ ăn thịt nướng chứ gì? Tay nghề của ta không tệ đúng không?”
Diệp Gia: "..." Nàng chỉ nhìn thêm một lần thôi, không thèm đến mức đó. ...
Sau khi Diệp Gia nói chuyện với Trình Phong, cảm giác gông xiêng đè lên vai được buông lỏng. Tuy nàng đã tránh tiếp xúc với Trình Phong, nhưng suy cho cùng giữa họ vẫn có một sự ràng buộc. Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, lịch trình bận rộn của Liễu Nguyên cũng kết thúc, đã đến lúc họ phải vê Yến Kinh. Đúng lúc ở đây có Quách Hoài trông coi, thủ hạ của Hoàng Vân Hiên cũng làm được việc, Liễu Nguyên bèn giao đống việc lặt việc còn lại cho Quách Hoài rồi xin đi theo.
Sau khi đi đường vòng từ Huệ Châu, từ nam ra bắc, lúc đoàn người Diệp Gia đến Yên Kinh sang đầu hạ.
Trước khi xe ngựa lắc lư tiến vào thành Yến Kinh, trên tường thành đã có người chờ sẵn. Vài người lao xuống từ cửa thành, nghênh đón từ xa. Diệp Gia tựa vào vách thùng xe nhắm mắt thư giãn, cảm giác xe đang dân chậm lại.
Một lúc sau, cửa xe bị gõ. Cộc cộc cộc ba tiếng, trông rất dè dặt. Diệp Gia còn chưa mở mắt mà khóe miệng đã nhếch lên.
Tiểu Lê đi lên mở cửa xe, quả nhiên, một bóng dáng màu trắng nhanh nhẹn leo vào thùng xe. Hương thơm nhẹ nhàng của hoa lê lan tỏa trong không khí, không cần chủ tử phân phó, Hoàn Bội và Tiểu Lê lân lượt xuống xe. Diệp Gia vừa mở mắt đã bị ai đó ôm vào lòng. Nàng bật cười một tiếng, toan muốn nói chuyện thì cảm thấy vành tai đau nhức dữ dội, Chu Cảnh Sâm tên này vậy mà cắn nàng!
Diệp Gia đẩy cằm hắn ra mới cứu được vành tai của mình ra khỏi miệng hắn, mặt đỏ bừng tức giận: "Ngươi là chó sao, vừa gặp mặt đã cắn người?"
"Hừ.' Khẽ cắn một cái, sau đó liền biến thành mổ: "Xem xem lâu rồi không gặp người nào đó còn nhớ ta không.'