Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 811
Cập nhật lúc: 2024-08-05 20:47:21
Lượt xem: 45
Nàng ta cũng ngại lôi chuyện của Diệp Gia vào nói, chỉ có thể chỉ trích tỷ muội họ lười biếng, ăn cơm mà không chịu làm việc. Giọng nói chấn động trời đất đó vang lên thì cách đó ba dặm đều có thể nghe thấy. Diệp Viên căn bản không thể chịu đựng được, đỏ mặt xách chăn man đen về phòng. Diệp Đệ tức điên lên đang định phản bác lại. Thì nhìn thấy một đám người đứng trước cửa, thân phụ dẫn trưởng thôn và hai người binh lính mặc nhung phục đứng ở cửa. Cũng không biết là nhìn trong bao lâu, Diệp Đệ ngẩng đầu lên thì đụng trúng cặp mắt của một người trong số đó. Người đó đảo mắt qua, tim nàng ấy liền đập thình thịch.
"Cãi cái gì mà cãi hal Coi coi các ngươi đang làm việc tốt gì nè, cãi nhau ồn ào, còn ra thể thống gì nữa." Diệp Vượng Sơn tức điên, để người ngoài nhìn thấy trong nhà như vậy thật là mất mặt. Bản mặt già của ông ta đỏ cả lên, trừng mắt với Diệp Trương Thị và Diệp Đệ, ước gì có thể bước tới cho hai tát tai.
Diệp Đệ co rúm lại, lén nhìn người đàn ông đó, bất giác hai má có hơi nóng rát.
Liễu Nguyên bị tiểu cô nương chọc đến phát cười, nhìn tiểu cô nương đó không ngừng nhìn trộm hắn ta, nên đứng thẳng cho nàng ấy nhìn.
Tiểu cô nương nghiêm mặt lại, giả bộ ra vẻ nghiêm túc. Đầu chân mày nhíu chặt lại, đôi mắt không giấu nổi sự tò mò, thú vị giống như một đứa trẻ nói dối mà không giấu được. Liễu Nguyên cũng không nhịn được mà nhìn nàng ấy thêm mấy lần, còn cố ý nhìn lại nàng ấy nhân lúc nàng ấy nhìn qua. Nhìn thấy vẻ mặt của tiểu cô nương đó lúc đỏ lúc trắng bệch, còn thấy thú vị. Đương nhiên Liễu Nguyên không đến nỗi thấy tiểu cô nương đó có ý gì với hắn ta, hắn ta còn biết lượng sức mình. Bản thân đã trên hai mươi tuổi rồi, mà tiểu cô nương này trông có vẻ còn chưa cập kê, còn là trẻ con. Hắn ta sao có suy nghĩ gì được.
Lúc tiểu cô nương đó nhìn trộm hắn ta tới lân thứ năm, hắn ta không những tức giận, còn cố ý chớp chớp mắt.
Vốn cho rằng sẽ nhìn thấy dáng vẻ kinh sợ của tiểu cô nương đó, sẽ nhìn thấy tiểu cô nương đó bị dọa tới mức giống như con nai con, liền quay đầu bỏ chạy ve phòng, đóng cửa cái rầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-811.html.]
Liễu Nguyên bất lực sờ mũi: ".......
Liễu Nguyên bị kêu tới đó, đơn giản chỉ là vì đúng lúc gặp ở nhà trưởng thôn. Trưởng thôn thấy hắn ta là sĩ quan ở khu đóng quân, nếu đã nghe thấy mấy chuyện chăn nuôi cày ruộng này, thì đều lắng nghe. Tuy nói khu đóng quân không phải nha môn địa phương, nhưng thu nhập từ thuế của trấn Lý Bắc là bị khu đóng quân thu, cũng coi như có quan hệ mật thiết tới khu đóng quân. Thời tiết năm nay khác thường, rất có khả năng sẽ thu hoạch không tốt, nên phải để cho sĩ quan khu đóng quân biết.
Nghe xong mấy lời phàn nàn, Liễu Nguyên cũng không có đề nghị gì. Nhìn trời cũng sắp tối rồi, hắn ta còn có việc quan trọng liền cáo từ.
Trưởng thôn không dám chặn lại, cứ để hắn ta đi như vậy. Sau khi thấy ở trong viện tử không có động tĩnh gì thì Diệp De mới bước ra. Vừa bước ra, sĩ quan anh tuấn đó đã đi rồi, không những sĩ quan đó đi rồi, mà trưởng thôn và Diệp Vượng Sơn cũng đi hết rồi. Diệp Đệ nhìn đống chăn men bị nàng ấy quăng lại ở một góc của viện tử, cắn răng chứ không chịu giặt.
Nhưng lại không dám không làm việc, nghĩ lại, quay đầu đi xuống bếp nấu cơm. ...
Đêm hôm đó, trước giờ một Diệp Đệ không bao giờ nằm mơ vậy mà lại mơ một giấc mơ đẹp.
Trong mơ xuất hiện một gương mặt, nàng ấy tiếp tục nhìn thì đỏ mặt. Đợi nàng ấy cong khoé miệng tỉnh lại, cuối cùng cũng ý thức được vấn đề của bản thân. Nàng ấy đã thầm yêu mến mộ đối với sĩ quan không biết tên là gì đó rôi. Diệp Đệ che mặt lại đứng ngơ ngác ở sau bếp rất lâu, đột nhiên nhớ đến rất nhiều vấn đề.