Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 110
Cập nhật lúc: 2024-11-16 23:30:22
Lượt xem: 119
Tiết Đồng lại không hề cảm thấy xấu hổ vì mình nhiệt tình mà bị làm lơ thế này, anh ta còn ghé vào cạnh cô, tiếp tục tìm đề tài, mắt thấy sắp quay lại phim trường rồi, anh ta mới dừng lại, không tiếp tục đi theo cô nữa.
Nhìn theo bóng lưng Khương Chi, trên mặt Tiết Đồng lộ vẻ hứng thú.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Khương Chi quay đầu lại, cô nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh ta, gương mặt Tiết Đồng lập tức cứng đờ, đồng thời cũng nghe thấy giọng nói vô cùng nghiêm túc của cô: “Anh biết không? Anh bị bệnh hôi miệng.”
Trong thoáng chốc, sắc mặt của Tiết Đồng đã đỏ bừng, anh ta sững sờ đứng yên tại chỗ, giống như cái thớt gỗ.
Khương Chi mặc kệ, cô quay người rời đi.
Lúc trở lại phim trường, Khương Chi cũng nhạy bén phát hiện bầu không khí rất kỳ quái, nhớ đến lời vừa rồi Tiết Đồng đã nói thì cũng biết Trương Nhân lại chọc giận Thi Liên Chu rồi. Bị người đàn ông này dạy dỗ thì mất mặt chỉ là chuyện nhỏ, mất mạng mới là chuyện lớn.
Nhớ lại trong nguyên tác, anh thật sự không nể mặt mũi người nào cả.
Lúc Khương Chi đến nơi, cô nhìn thấy ảnh chụp rơi đầy trên đất.
Đột nhiên, cô cau mày, khom người nhặt một tấm ảnh trong số đó lên, trong ảnh là cô và Phó Đông Thăng, xem cảnh xung quanh thì đây có lẽ là lúc họ rời khỏi nhà xuất bản Nhân Dân Văn Học và bị chụp lại.
Người chụp ảnh này là ai cũng không cần nhiều lời.
Khương Chi xùy cười một tiếng, lại tiện tay quăng tấm ảnh đi.
Cô ngước mắt nhìn Thi Liên Chu đang nuốt mây nhả khói.
Trong lòng lại âm thầm cảm khái một lần nữa, một người đàn ông có vẻ ngoài đẹp như thế, hút thuốc thế này cũng quá gợi cảm rồi.
Thi Liên Chu khoác áo khoác, chân dài bắt chéo, tuy anh đang ngồi nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng người anh cao, thẳng tắp.
Vì còn bị bệnh nên làn da anh hơi tái, đường nét trên gương mặt rất tinh xảo, đôi mắt phượng hẹp, dài, lạnh lùng, đường cong của đôi môi mỏng xinh đẹp, dáng vẻ ngậm điếu thuốc không hề trông như vô lại mà còn toát lên sức hấp dẫn của người thành thục.
Khương Chi nhìn anh, ngẫm nghĩ đến mất hồn.
Ánh mắt cô không tự giác được dừng lại ở cổ của anh, nhìn nốt ruồi son ở cạnh hầu kết đang phập phồng vì anh hút thuốc vào, phả khói ra.
Đột nhiên Thi Liên Chu quay đầu, anh liếc nhìn cô.
Khương Chi lập tức mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trong lòng thầm mắng: Ngu ngốc! Đúng là trên đầu chữ sắc có một thanh đao.
Lẽ nào còn không biết, trong nguyên tác, nguyên chủ cũng vì chữ sắc này mà rơi vào tình trạng lưu lạc đầu đường xó chợ, cuối cùng phải c.h.ế.t thảm sao?
Khương Chi bình tĩnh lại, cô giơ tay lên, chỉ vào đồng hồ mình, nói: “Nếu đã bàn luận về điện ảnh xong, anh cũng vừa lòng rồi thì tôi về trước đây, con tôi vẫn đang chờ cơm trưa.”
Thi Liên Chu gật đầy, tiếp tục chậm rãi hút thuốc, ngồi trở lại trên ghế, chờ bắt đầu quay tiếp.
Khóe miệng Khương Chi co rút nhưng cô cũng không chỉ trích đối phương không hiểu chuyện, chỉ quay người rời đi.
Lúc này Thi Liên Chu mới quay đầu nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô, con ngươi kín đáo lướt qua một vòng như có điều suy nghĩ.
Khương Chi vừa rời khỏi khu vực quay phim thì từ phía sau đã có tiếng của Tạ Lâm vừa thở hổn hển vừa nói: “Đồng chí Khương, để tôi đưa cô quay về bệnh viện!”
Từ đây về bệnh viện khá xa nên Khương Chi cũng không khách sáo.
Lên xe, cô nói: “Phiền anh đưa tôi đến xưởng luyện thép huyện Thấm nhé!”
Lúc ở xưởng luyện thép, cô được Thi Liên Chu giải vây nên xe đạp vẫn còn ở đó, vì vậy bây giờ mới phải quay lại đó, cũng thuận tiện để cô có thể gặp được Cận Phong Sa, sau đó mới thuận đường quay về bệnh viện.
Tạ Lâm nhìn cô qua kính chiếu hậu, ánh mắt anh ấy hiện vẻ quái lạ nhưng giọng điệu vẫn cực kỳ lễ độ: “Vâng.”
“…”
Xưởng luyện thép huyện Thấm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-110.html.]
Khương Chi nhìn theo chiếc xe rời đi, mắt hạnh nhắm lại.
Trái lại Thi Liên Chu cũng không khó gần như trong nguyên tác đã viết.
Lúc này cô đến rất đúng lúc, hiện tại đang là giữa trưa, công nhân viên trong xưởng cũng vừa tan tầm về nhà ăn cơm.
Có một số người đi một mình, có một số tốp ba tốp năm ra khỏi cổng xưởng và đi về phía quán cơm nhỏ bên ngoài.
Khương Chi nhìn thấy nhiều người cùng ùa ra, cô mấp máy môi, rồi chen chúc theo khe hở của dòng người vào trong, sau đó chạy một mạch vào khu nhà ở.
Cô cúi thấp đầu, chạy lên lầu, rất nhanh sau đó đã đến tầng ba. Giờ này, từng nhà đã bắt đầu ăn cơm, trên hành lang cũng chỉ còn một mình Cận Phong Sa đang nấu cơm trên bếp.
Cơ thể anh ấy cao lớn, trên người vây một cái tạp dề nhỏ, khả năng nấu nướng cũng không được tính là lưu loát.
Tất nhiên, khi anh ấy vẫn còn một mình thì đều ra ngoài mua cơm ăn nhưng vì hiện nay còn phải nuôi thêm một đứa bé nên mới dần dần học cách nấu, tuy nấu không ngon lắm nhưng anh ấy vẫn đang cố gắng, phấn đấu làm một người cha tốt.
Khương Chi đứng im tại chỗ một lát mới đến gần.
Cận Phong Sa nghe thấy tiếng bước chân, anh ấy quay đầu nhìn thấy Khương Chi thì sững sờ, nhíu mày nói: “Sao cô lại đến đây?”
Trái lại Khương Chi rất thẳng thắn: “Con trai tôi ở đây.”
Sắc mặt Cận Phong Sa nặng nề, anh ấy trầm ngâm, nói: “Tôi không phải có ý đó, vừa rồi tôi hơi căng thẳng. Rất có thể Vương Bằng Phi đã để mắt đến cô, vì sao cô phải đến xưởng luyện thép để khiến mình không thoải mái?”
Khương Chi không trả lời, cô cau mày: “Cánh tay của anh làm sao vậy?”
Trên cánh tay cường tráng, mạnh mẽ của Cận Phong Sa có một vết cắt rất đáng sợ, nhìn qua cũng thấy đã được bôi thuốc qua loa nhưng vẫn còn ứa máu.
Anh ấy cúi đầu nhìn thoáng qua, rồi nghiêng cánh ta ra sau, không thèm để ý nói: “Không có chuyện gì đâu.”
Khương Chi nhớ đến chuyện cô giáo Hình đã nói, cô im lặng một lát, nói: “Vương Bằng Phi gây phiền phức cho anh đúng không?”
Mặc dù Cận Phong Sa là kỹ thuật viên của xưởng luyện thép, cũng được coi là công nhân lâu năm nhưng nếu so bối cảnh và thâm niên như hai anh em Vương Bằng Phi và Vương Bằng Lỗi thì anh ấy vẫn phải chịu thiệt thòi, đối phương chỉ cần nhúng tay vào phương diện công việc thì Cận Phong Sa có thể sẽ chịu khổ không thể tả được.
Cận Phong Sa khoát tay: “Không sao cả, cô đi về trước đi! Mấy ngày này tôi sẽ từ từ khuyên đứa nhỏ.
Mặt mày Khương Chi nghiêm túc: “Hôm nay tôi đã gặp Vương Bằng Phi, ông ta háo sắc, h.i.ế.p yếu sợ mạnh, loại người này cũng chỉ là cỏ mọc đầu tường, với tính cách của Thái Nhiên, tôi sợ cô ta sẽ vì trả thù mà không từ thủ đoạn.”
Từ biểu hiện hôm nay của Thái Nhiên, cô ta đã từ một con ch.ó nhà trở thành một con rắn độc không từ thủ đoạn.
Còn chưa đợi Cận Phong Sa mở miệng, Khương Chi vừa ngẫm nghĩ nói: “Trừ việc này ra, tôi đã nhờ người thăm dò được đoạn thời gian trước, con trai của Vương Bằng Phi là Vương Tông Phường đánh người bị thương nghiêm trọng, bây giờ còn chưa biết tung tích ở đâu, đây là nhân tố nguy hiểm, trong khoảng thời gian này anh phải cẩn thận nhiều hơn.”
Nghe thấy lời này, Cận Phong Sa nghiêm túc gật đầu: “Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho đứa nhỏ.”
Khương Chi gật đầu,
Cận Phong Sa nhìn khói bốc lên bếp lò, nhíu mày nói: “Hay là cô…”
Còn chưa dứt lời thì Khương Chi đã đến cầm cái chảo từ trong tay anh.
“Để tôi làm bữa cơm cho đứa nhỏ đi!”
Khương Chi nói, rồi bắt đầu dựa theo nguyên liệu còn lại trên bếp mà xào món cải trắng với ớt và thịt băm.
Cận Phong Sa đứng một bên nhìn cô, cũng không biết anh ấy suy nghĩ cái gì, mãi đến khi có tiếng Hổ Tử gọi: “Cha, con đói rồi.”
Động tác của Khương Chi hơi khựng lại, sau đó cô cho đồ ăn ra đĩa, nhỏ giọng hối thúc Cận Phong Sa: “Anh đi vào đi!”
DTV
“Vậy còn cô?” Cận Phong Sa bưng đồ ăn, vẻ mặt do dự.
Khương Chi không lên tiếng, chỉ đẩy Cận Phong Sa vào nhà mình, đợi cửa đóng lại, cô mới đếm đủ một trăm đồng rồi nhét vào khe cửa bên dưới, sau đó mới quay người rời đi.