Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 113
Cập nhật lúc: 2024-11-16 23:30:27
Lượt xem: 110
Khương Chi bỗng nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói: “Luật sư Đặng, tôi đi trước, đợi tin tức của anh.”
Đặng Hâm là người thông minh, nhìn thấy hai người giống như có mâu thuẫn, lập tức gật đầu nói: “Được, cô Khương đi thong thả “
Khương Chi vừa mới rời khỏi, Vương Bằng Phi liền nhổ nước bọt về phía bóng lưng của cô, tức giận nói: “Một con đàn bà hôi thối từng sinh con, giả vờ gì chứ, dù có cho không làm ấm giường cho ông đây thì ông cũng chê!”
Vừa nói, trong đôi mắt ti hí như hạt đậu xanh của hắn ta chợt lóe lên một tia sáng hung ác, đột nhiên cảm thấy cũng có thể xem xét một chút về lời nói của Thái Nhiên.
Đặng Hâm cau mày, cắt ngang những lời nói tục tĩu của hắn ta: “Ông Vương, tôi đã nói rồi, vụ án của con trai ông, chúng tôi thật sự không giúp gì được, nếu như đã không giúp được thì việc ăn cơm cũng không cần nữa, mời ông về cho.”
Nghe vậy, ánh mắt của Vương Bằng Phi càng thêm độc ác.
Hắn ta đã quen hoành hành ngang ngược ở huyện Thấm rồi, vì tương lai sau này của con trai mình, hắn ta chỉ đành năm lần bảy lượt đến tận đây, không ngờ nhiều lần bị từ chối, một tên luật sư quèn như vậy, thật sự là cho chút thể diện lại không biết điều.
Nghĩ như vậy, khóe miệng của hắn ta khẽ nhếch lên, nửa cười nửa không nói: “Luật sư Đăng, thật sự không nể mặt như vậy à?”
Có lẽ là bị Vương Bằng Phi làm cho sợ hãi, Đăng Hâm miễn cưỡng nở nở nụ cười, khó xử nói: “Ông Vương, tôi xuất thân trong gia đình bình thường, cũng chỉ muốn kiếm miếng cơm ăn, thật sự không có cách nào để giải quyết được vấn đề của con trai ông.”
Trong lòng anh ấy âm thầm khóc than, một luật sư như anh ấy, tại sao phải chịu đựng nhiều chuyện rắc rối như vậy chứ?
Con trai của Vương Bằng Phi tên Vương Tông Phường, đánh người ngay giữa phố xá đông đúc, khiến người ta bị thương nặng, liệt nửa người, phải bồi thường những chi phí theo quy định pháp luật như là tiền thuốc men, tiền điều dưỡng, tiền phục hồi chức năng,... Hơn nữa, hắn ta còn không biết ăn năn hối lỗi, mà cố tình bỏ trốn, tình tiết phạm tội quá nghiêm trọng, sẽ bị kết án tù chung thân hoặc thậm chí là tử hình.
Thử hỏi, anh ấy còn có thể giúp được cái gì?
Hơn nữa, mặc dù anh ấy có thể giúp giảm nhẹ hình phạt, nhưng cũng phải xem gia đình của Vương Bằng Phi có đồng ý hay không, cả nhà bọn họ đã nói rõ là không chịu bồi thường cho người bị hại, nhưng cũng không muốn để cho Vương Tông Phường ngồi tù.
Anh ấy là thần tiên sao?
Nếu như anh ấy thật sự đồng ý, thì chẳng khác nào ngã xuống hố phân!
Nhưng mà cả nhà Vương Bằng Phi lại vô cùng ngang ngược, nhân phẩm thấp kém, nếu anh không đồng ý giúp loại người này, thì e rằng sau này sẽ gặp phải rất nhiều rắc rối.
Lúc Đặng Hâm đang hoang mang thì thấy Vương Bằng Phi ngồi đối diện đang cầm một tập tài liệu trên bàn lên, trong lòng anh ấy lập tức giật thót, nhanh chóng đưa tay giật lấy, cố gắng kìm nén sự khó chịu trong lòng, nói: “Ông Vương, chúng ta đang nói chuyện về vụ án của con trai ông, xin đừng đụng vào những đồ vật cá nhân của người khác.”
“Haha, không cầm, không cầm.” Vương Bằng Phi vui vẻ xua tay, dáng vẻ cũng không chút tức giận.
DTV
Đặng Hâm kìm nén sự lo lắng trong lòng mình, bỏ tài liệu vừa giật được vào trong túi.
Tài liệu đó, thình lình là vụ án hợp đồng của Khương Chi.
Vương Bằng Phi từ từ nhắm hai mắt lại, che giấu cảm xúc trong mắt.
Đặng Hâm hít sâu một hơi, nói: “Ngài Vương, tôi thật sự không có cách nào giúp được chuyện của con ông, hiện giờ đối phương thể hiện rõ muốn kiện anh ta, chỉ sợ trốn cũng vô ích, cách duy nhất là nhanh chóng chuẩn bị tiền, bồi thường cho đối phương, cố gắng giảm hình phạt.”
Anh ta vốn tưởng rằng hôm nay còn phải nói rách cả mồm, mới có thể tiễn được ông “Thần” Vương Bằng Phi này đi.
Ngoài dự đoán, anh ta vừa dứt lời, đã thấy Vương Bằng Phi đứng dậy đi ra ngoài, miệng còn cười nói theo: “Được rồi, bồi thường, nên bồi thường, đều là chuyện nhỏ.”
Đặng Hâm nhìn bóng dáng mập mạp của Vương Bằng Phi biến mất ở cửa phòng luật sư, tim đập như đánh trống.
Anh ta kéo ngăn kéo ra, cụp mắt nhìn túi văn kiện có viết hai chữ “Khương Chi”, cười khổ một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-113.html.]
Bên kia, Vương Bằng Phi không quay trở về xưởng luyện thép, trực tiếp chặn một chiếc taxi đi về hướng nhà Thái Nhiên.
Ban đầu Thái Nhiên sống ở căn phòng mà xưởng luyện thép phân chia cho, nhưng bây giờ cô ta mất việc, cũng không dám về nhà, liền quấn lấy Vương Bằng Phi đòi thuê cho cô ta căn nhà ngói riêng biệt ở ngõ nhỏ Tượng Nha, tiền thuê hàng tháng là 12 đồng tiền.
Lúc đầu Vương Bằng Phi không muốn, nhưng sau khi hưởng thụ qua sự mềm mại và quyến rũ của người phụ nữ này, lại không thể nói lời từ chối được nữa.
Vương Bằng Phi xuống xe taxi, đi thẳng tới căn phòng thuê ở ngõ Tượng Nha.
Ông ta gõ cửa, một lúc lâu cũng chưa có động tĩnh.
Vẻ mặt Vương Bằng Phi nghi ngờ, tiếng gõ cửa lại lớn hơn chút: “Thái Nhiên! Mau mở cửa cho ông đây!”
Trong lòng ông ta hiểu rõ, Thái Nhiên rời khỏi xưởng luyện thép, chỉ có thể dựa dẫm vào ông ta, cô ta không có khả năng tự mình lén rời khỏi.
Sau một lúc lâu, bên trong mới truyền đến tiếng bước chân.
Thái Nhiên kéo chốt cửa, vuốt thái dương có chút lộn xộn, cười mỉa nói: “Anh Vương à? Không phải anh mới đi có chút xíu sao? Sao lại trở về rồi? Sao lại vội vàng hoảng loạn như vậy?”
Vương Bằng Phi lạnh lùng nhìn cô ta một cái, vào cửa, quát lớn: “Không sợ mất mặt sao? Còn không khóa cửa lại đi!”
Thái Nhiên bĩu môi, gài chốt cửa như lời ông ta.
Căn nhà này tổng cộng ba phòng, rộng rãi, thoải mái, có lối đi thẳng.
Vương Bằng Phi đi thẳng một đường đến phòng ngủ chính, vừa mở cửa, đã nhìn thấy một người con trai trẻ tuổi trần truồng nằm vắt ngang trên giường.
Tuy là ông ta đã đoán ra, nhưng sau khi chứng thực cảnh này, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, hừ lạnh một tiếng nói: “Anh nói muốn để mẹ kế chăm sóc, là chăm sóc như vậy sao?”
Người đàn ông trẻ tuổi trên giường, đúng là Vương Tông Phường “Trốn bên ngoài”, con của Vương Bằng Phi.
Anh ta mới liên lạc với Vương Bằng Phi ngày hôm qua, nói sống ở bên ngoài không nổi nữa, cầu xin Vương Bằng Phi sắp xếp cho anh ta một chỗ để ẩn náu.
Chuyện này cũng vừa vặn, đúng lúc căn nhà thuê cho Thái Nhiên ở cũng đủ lớn, Vương Bằng Phi kêu anh ta đến đây ở, biết anh ta có quan hệ không tốt với Thái Nhiên, còn lo hai người ở chung không được, nhưng Vương Tông Phường lại luôn mồm nói muốn để mẹ kế chăm sóc.
Lúc đó, Vương Bằng Phi không nghĩ nhiều.
Bây giờ thì hay lắm, mới một buổi tối, đã chăm sóc lên tới tận giường.
Vương Tông Phường dáng vẻ gầy gò, tóc rối bời, trên tay đang cầm cái muôi sắt, hít khói từ ngọn nến trên giường, khuôn mặt bình thường lộ ra dáng vẻ say mê.
Anh ta nghe Vương Bằng Phi nói xong, chậm chạp nói: “Có gì quan trọng đâu, sinh cho ai không phải cũng đều là giống nhà họ Vương chúng ta sao?”
Sắc mặt Vương Bằng Phi tối sầm, nhặt bộ quần áo trên đất ném qua, nói: “Mặc đồ vào rồi đi ra, cha có chuyện muốn nói với con.”
Dứt lời, ông ta liền ra khỏi phòng ngủ.
Thái Nhiên vô cùng thông minh, biết bản thân lượn lờ ở giữa hai cha con là không thích hợp, vội vào bước vào bếp làm mấy món nhắm, còn mở hai chai bia đặt lên bàn, rõ ràng đã thích nghi với thân phận “Lấy sắc phục vụ người”.
Vương Bằng Phi lạnh mặt nhìn cô ta bận rộn, không nói gì.