Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 132
Cập nhật lúc: 2024-11-16 23:35:15
Lượt xem: 122
Tào Kiến nhíu chặt mày, cười khổ nói: “Cũng có thể không phải là nhà họ Thi, người này là cậu năm nhà họ Thi, tuy anh ta không tham gia quân đội nhưng tên tuổi vang dội, là nhân vật rất khó đối phó, anh ta đã muốn nhúng tay thì chúng ta cũng không dễ đối đầu.”
Cổ họng Lưu Tiểu Cường khô khan nói: “Sở trưởng, hay là chúng ta thông báo đến bí thư Mẫn?”
Hai mắt Tào Kiến sáng lên nhưng vẻ mặt hơi khó khăn.
Bí thư Mẫn sắp thăng chức trở thành người đứng đầu ở đây, đến lúc đó toàn bộ trấn Đại Danh này sẽ nằm trong lòng bàn tay bọn họ, thế nhưng nếu bây giờ liên hệ với ông ta, để ông ta ra mặt, mặc dù có thể làm dịu được tình hình căng thẳng hiện tại nhưng ông ta chính là lá bài chủ chốt của bọn họ.
Huống hồ nếu bóc từng lớp ra, thì hẳn chuyện này sẽ tạo ra chấn động rất lớn.
Mọi chuyện đã đến mức độ khó mà cứu vãn rồi sao?
Cũng chưa hẳn là như vậy.
Tào Kiến như có điều suy nghĩ, nói: “Người phụ nữ vừ rồi là chuyện thế nào?”
Lưu Tiểu Cường chu miệng, ấp úng một lúc mới khó khăn nói: “Cô ta chính là người bị hại trong vụ án cướp của gây thương tích hôm qua, Khương Chi.”
“Khương Chi sao?” Tào Kiến sững sờ.
Ông ta nhìn mặt Lưu Tiểu Cường, sắc mặt ông ta lập tức sa sầm, một bàn tay đập lên đầu Lưu Tiểu Cường, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ ngu, chẳng phải ông đã nói người bị hại của vụ án hôm qua cũng chỉ là một phụ nữ thôn quê tầm thường thôi sao?”
Lưu Tiểu Cường khóc không ra nước mắt, thật ra ông ta cũng chỉ nghe em gái Lưu Tố Phân của mình khóc lóc kể lể mà thôi.
Vả lại hai vạn năm ngàn mới tinh kia quả thực là một miếng thịt thơm nức mũi, chỉ cần cắn ngược lại Khương Chi một cái, đổi vị trí từ người bị hại thành người tình nghi thì số tiền kia chẳng phải rơi vào túi bọn họ rồi sao?
Loại chuyện thế này đâu phải chưa từng xảy ra, tất cả đều không thể làm gì được bọn họ.
Người dân bình thường không dám dùng sức mạnh với công an, đã nhiều năm đều làm như thế, ông ta cũng nhờ vậy mà kiếm được rất nhiều thứ ngon.
Đáng tiếc đi đêm lắm có ngày gặp ma, trong thoáng chốc, còn chưa kịp quan sát nên đá trúng tấm sắt cũng là chuyện thường.
Tào Kiến xem như đã biết đồn công an gặp phải tai bay vạ gió thế này là đến từ đâu rồi, trong mắt ông ta tích đầy lửa giận, quát lên: “Đủ rồi, ông mau đem số tiền kia đến đây, bắt toàn bộ nhóm người tình nghi hôm qua về quy án.”
Sắc mặt Lưu Tiểu Cường tái mét, vội nói: “Sở trưởng, ngài cũng cầm hơn phân nửa số tiền kia rồi, không thể bắt một mình tôi gom lại được.”
DTV
Những năm này, tuy ông ta có thể kiếm đầy bồn đầy bát nhưng đó là so sánh với người bình thường, trên thực tế số tiền ông ta kiếm được đều phải nộp lên trên, tổng tài sản của ông ta cộng lại cũng chỉ hơn hai vạn mà thôi, ông ta đi đâu gom được hai vạn năm ngàn này?
Nghĩ như vậy, trong lòng Lưu Tiểu Cường cũng bắt đầu bất mãn, vốn dĩ ông ta còn muốn nhắc đến “vụ án của Tôn Kiều Kiều” đã bị ông ta nuốt chửng trước đó.
Lửa giận trong người Tào Kiến bốc lên ngùn ngụt nhưng ông ta cũng biết lời của Lưu Tiểu Cường không phải giả, vì vậy ông ta đã cố gắng kiềm chế cảm xúc muốn g.i.ế.c người, đành nói: “Tôi biết rồi, ông cầm cái này, bây giờ đi ra ngoài một chuyến, đến nhà tôi tìm chị dâu ông lấy tiền, rồi mang đến đây.”
Vừa nói, ông ta vừa móc một chiếc chìa khóa trong túi mình ra, đưa cho Lưu Tiểu Cường.
Trước đây, mỗi lần chia chát đều đến nhà Tào Kiến, bọn họ đều biết chiếc chìa khóa này không phải chìa khóa mở két sắt, chỉ có thể xem nó là “vật làm tin”.
Thật ra ông ta muốn tự mình trở về một chuyến nhưng trong đồn có một vị Phật lớn còn đang chờ đợi, ông ta càng không thể để người kia ngồi trong đó?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-132.html.]
Lưu Tiểu Cường khẽ thở phào một hơi, chợt ông ta được nước lấn tới nói: “Nhóm người hôm qua có một người là em gái tôi, có thể để cho em ấy…”
Tào Kiến bị chọc giận tới bật cười: “Đã là lúc dầu sôi lửa bỏng thế này rồi, ông còn ở đó có lòng thanh thản mà quan tâm em gái mình hả? Cút!”
Sắc mặt Lưu Tiểu Cường xám xịt, môi run rẩy, sau cùng ông ta đành phải khom người, cúi đầu rời khỏi đồn.
Tào Kiến hút thuốc, nhìn theo bóng lưng mập ú của Lưu Tiểu Cường, trong mắt ông ta toát lên vẻ tàn nhẫn, trong miệng cũng thì thào: Tiểu Cường, ông không nên trách lòng dạ sở trưởng tôi độc ác, xảy ra chuyện thế này rồi, dù thế nào cũng phải có người chịu trách nhiệm.
Ông ta biết rõ, nếu hôm nay không đẩy một người ra thế tội thì không có cách nào lắng xuống được.
Không cần nói đến nhà họ Thi, chỉ cần nói đến Lê Cần thì đó cũng không phải nhân vật dễ chọc vào, nghe nói ông ấy chỉ có một đứa con trai, đứa con duy nhất suýt nữa đã c.h.ế.t ở chỗ này, ông ấy có thể ôn tồn nói không có vấn đề gì sao?
Không thể khiến nhiều nhân vật lớn để mắt đến trấn Đại Danh này như thế, tuyệt đối không thể!
Ông ta cũng hết cách rồi, chỉ đành đánh mất một cánh tay đắt lực mà thôi, chỉ hy vọng Lưu Tiểu Cường thức thời, chờ thoát ra rồi, ông ta lại tiếp tục dùng Lưu Tiểu Cường.
Tào Kiến thở dài, quay người trở về đồn.
Lưu Tiểu Cường đi nhanh một đường, đợi đến khi đã cách xa đồn công an, trên mặt ông ta đã lộ đầy vẻ dữ tợn và hung ác: “Lão già kia, ông muốn đẩy tôi ra làm bia đỡ đạn sao? Nằm mơ đi! Ông đây đã bán mạng cho ông bao lâu nay, cũng không phải chỉ làm bàn đạp trải đường cho ông đâu.”
Cũng giống như Tào Kiến hiểu biết về Lưu Tiểu Cường thì Lưu Tiểu Cường cũng biết rất rõ về Tào Kiến, hai người bọn họ cấu kết với nhau làm chuyện xấu đã nhiều năm nay, người nào còn không hiểu thấu lòng nhau?
Bọn họ đều không phải người lương thiện gì.
…
Tào Kiến bồn chồn bước về đồn, ngay lập tức đã nhìn thấy Thi Liên Chu đang bắt chéo chân ngồi đó.
Ông ta vội vàng tỉnh táo lại, giữ vững tinh thần nói: “Vết thương của đồng chí Khương đã được băng bó kỹ chưa? Ôi, đúng là tai bay vạ gió mà. Cô yên tâm, tôi đã tra rõ vụ án hôm qua, chuyện này hoàn toàn không liên quan đến đồng chí Khương, tất cả đám người hiềm nghi kia đều phải ngồi tù cả.”
Khương Chi dựa vào tường, trên mặt cô là nụ cười khinh bỉ.
Cô nói: “Thật sao? Hôm nay cũng suýt nữa đã có người mất mạng, chỉ một câu tai bay vạ gió của ông là có thể lấp l.i.ế.m cho qua sao?”
Tào Kiến tỉnh táo lại, giọng điệu cũng thành khẩn hơn: “Cũng bởi vì tôi không biết nhìn người, quản lý cấp dưới không nghiêm nên mới tạo ta sơ suất khó mà vãn hồi thế này. Cô yên tâm, đồn công an bên này nhất định sẽ đền bù tổn thất tinh thần cho cô. Còn có vị này…”
Vừa nói ông ta vừa nhìn về phía Lê Đăng Vân còn chưa nói lời nào kia.
Dù Tào Kiến đã hạ mình nhưng Lê Đăng Vân vẫn không hề nể mặt ông ta: “Không dám, các người không lấy mạng của tôi thì đã khách sáo lắm rồi.”
Khương Chi cũng lười lá mặt lá trái với Tào Kiến, cô dứt khoát: “Phá án đi! Từng vụ một, xử lý từng người.”
Tào Kiến gật đầu lia lịa: “Cô nói đúng lắm, cô nói đúng lắm! Cô yên tâm, tôi đã sai người đi lấy tiền của cô, chẳng mấy chốc sẽ đưa đến đây. Vụ án này kết thúc, chúng ta đến nhà hàng quốc doanh dùng bữa xem như các vị cho tôi mặt mũi, được không?”
Bây giờ ông ta chỉ ước gì mình biết lái máy bay để có thể lập tức đưa mấy vị Phật này đến Tây Thiên ngay.
Khương Chi lạnh lùng cười, không để ý đến ông ta mà chỉ nhìn về phía Dương Nghị bị đả kích lớn bên kia: “Đồng chí Dương, anh hãy nói về vụ án Tôn Kiều Kiều của nhà máy chế biến thịt bị mất tích đi, tốt nhất là hãy đưa cha mẹ của đứa bé và người tình nghi đến đây, thẩm tra cho rõ ràng!”