Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 134
Cập nhật lúc: 2024-11-16 23:35:18
Lượt xem: 111
Dương Nghị sửng sờ, chợt kích động nói: “Vâng, sở trưởng!”
Anh ấy dẫn theo mấy đồng chí công an, vội vàng rời khỏi đồn.
Tào Kiến híp mắt nhìn theo, trong lòng thầm cầu nguyện nếu bắt được một mụ già nào đó có thể lấp l.i.ế.m cho qua vụ này thì cũng phải bắt, vả lại án lừa buôn người ở trấn Đại Danh này còn thiếu sao? Cũng không thể điều tra lên đầu bọn họ được?
DTV
Còn về hồ sơ ghi chép kia…
Tào Kiến khẽ liếc mắt nhìn đến Thi Liên Chu, một thương nhân không phải trên chính trường, không tham gia quân đội thì biết cái gì?
Trong lúc ông ta thu hồi tầm mắt lại thì lập tức đối diện với một đôi mắt hạnh xinh đẹp.
“Khụ khụ khụ…” Tào Kiến ho khan kịch liệt, ông ta xoay người sang chỗ khác che giấu biểu cảm.
Trong mắt Khương Chi lóe lên vẻ cười cợt, cô đi đến bên cạnh Thi Liên Chu.
Thi Liên Chu đang lật sổ ra, xương ngón tay của anh còn hấp dẫn ánh mắt cô hơn là hồ sơ ghi chép.
Khương Chi mấp máy môi, giữ vững tinh thần, đưa mắt nhìn vào hồ sơ một lần nữa, Thi Liên Chu cũng rất phối hợp, đẩy hồ sơ về phía gần cô hơn. Trên mỗi một trang giấy đều là ghi chép của một vụ án, ghi rõ thời gian, địa điểm, thậm chí còn dán ảnh người bị hại và kẻ tình nghi.
Rất nhanh sau đó Khương Chi đã nhìn thấy một cái tên rất quen thuộc: Tôn Kiều Kiều.
Nội dung ghi chép trong vụ án này cũng giống như Dương Nghị đã nói, cha mẹ của Tôn Kiều Kiều đã báo án, Tôn Kiều Kiều mất tích từ chạng vạng trước một ngày báo án, nghe nói khi đó cô bé đã hẹn các bạn nhỏ khác cũng là con em của các công nhân viên trong nhà máy chế biến thịt đi chơi nhà chòi nhưng đến chiều tối thì không quay về nhà nữa.
Sau khi lập án điều tra, công an đã lục soát khắp bốn phía xung quanh nhà máy chế biến thịt nhưng không thu hoạch được gì.
Vụ án cũng trì trệ mà không có chuyển biến, sau cùng vụ án mất tích cũng im lặng đi qua.
Mà vụ án của Tôn Kiều Kiều cũng không phải vụ mất tích cuối cùng trong khoảng thời gian đó đến nay, vụ án mất tích gần đây nhất là vào nửa tháng trước, địa điểm xảy ra vụ án cách nhà máy chế biến thịt cũng không tính là gần, nằm ở một ngõ hẻm tên là ngõ Ba Dặm.
Người mất tích là một đứa bé trai ba tuổi, dựa theo thông tin báo án thì đứa bé này cũng mất tích khi đang chơi đùa trước cửa nhà.
Mặc dù những vụ án khác nhau, người bị hại khác nhau nhưng tác phong của công an thì hoàn toàn giống nhau.
Thi Liên Chu liếc nhìn hồ sơ, sắc mặt không hề lộ ra cảm xúc gì giống như hoàn toàn không để ý đến.
Nhưng trong mắt Khương Chi thì nặng nề. Mà tung tích của những đứa bé này thế nào cũng không cần nói nữa, chỉ cần xem địa chỉ mấy đứa nhỏ rải rác khắp nơi thế này cũng thấy được đám người vô lương tâm kia không chỉ mỗi một đường dây của bà Song.
Lúc này ngón tay của Thi Liên Chu đã ngừng lại ở một trang giấy, anh gõ nhè nhẹ lên đó.
Tạ Lâm tinh mắt, anh ấy đứng một bên, thất thanh nói: “Ôi, đứa bé thật sự rất xinh đẹp!”
Dứt lời, anh ấy lại vò đầu lầu bầu thêm một câu: “Nhìn rất quen!”
Khương Chi cũng nhìn theo, trong chốc lát, trên mặt cô dường như không còn chút m.á.u nào.
Đó là một ảnh chụp có màu sắc rực rỡ dán lên phía trên cùng bên trái của hồ sơ.
Một bé trai khoảng ba bốn tuổi, mặc áo đỏ, quần xanh rất sạch sẽ, đầu tóc đen, môi hồng răng trắng, sống mũi cao, đường nét trên gương mặt vô cùng xinh đẹp, thu hút nhất là cậu bé có một đôi mắt phượng.
Chỉ vừa liếc qua, Khương Chi dám chắc chắn đứa bé trai trên ảnh này chính là con của cô.
Cậu bé có làn da trắng, mắt phượng, môi trái ấu, một nửa giống cô, một nửa giống Thi Liên Chu, đó là sự kết hợp ưu điểm của hai người.
Nếu như nói Hổ Tử giống như Thi Liên Chu nhất thì cậu bé trong ảnh này mới là người có khí chất giống anh nhất.
Thi Liên Chu nhìn thẳng vào bức ảnh, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mím lại, ánh mắt rất tỉnh táo, nhìn như rất xa xăm mà lạnh lùng.
Khương Chi đoạt lấy hồ sơ trong tay Thi Liên Chu, cô siết chặt trong tay mình, mắt nhìn chằm chằm vào bức ảnh, thấp giọng thì thào: “Là Cẩu Tử, đúng là Cẩu Tử! Nhất định là Cẩu Tử!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-134.html.]
Cô càng nói giọng lại càng nhỏ, đến cuối cùng giống như chỉ nói cho một mình cô nghe.
Làm thế nào Khương Chi cũng chưa từng nghĩ đến, cho đến cuối tiểu quyết cũng chưa từng nhắc đến Cẩu Tử, thế nhưng lúc này tung tích của cậu bé lại xuất hiện trong hồ sơ ghi chép của đồn công an trấn Đại Danh.
Trong phút chốc, đột nhiên cô cảm thấy may mắn.
Nếu như cô không kiên quyết khuấy vũng nước đục ở trấn Đại Danh này lên, có phải vĩnh viễn cô cũng không nhìn thấy hồ sơ này không?
Đúng vậy!
Trong nguyên tác, dù Thi Liên Chu có thế lực lớn nhưng chẳng phải cũng không tìm thấy người sao?
Nếu không phải vì cô quản chuyện bao đồng thì có lẽ cũng sẽ giống như Thi Liên Chu trong nguyên tác, vĩnh viễn cũng không tìm ra Cẩu Tử.
Vành mắt Khương Chi nóng lên, cô dùng sức ôm chặt hồ sơ, chợt cô lại vội vàng đọc từng chữ trên hồ sơ, rất nghiêm túc đọc hết thông tin ghi lại trên này, chỉ sợ sẽ bỏ qua chi tiết nào đó.
Thi Liên Chu kín đáo liếc qua Khương Chi, đánh giá hành vi và dáng vẻ kỳ lạ của cô như có điều suy nghĩ.
“Đây là… Là thế nào?” Tạ Lâm cũng không hiểu chuyện gì.
Khương Chi không để ý đến hai người họ.
Thời gian ghi lại trên hồ sơ vào ngày bảy tháng sáu năm ngoái, đứa bé ba tuổi rưỡi, tên Lý Sâm, ở phía sau còn ghi chú lại nhũ danh là: Cẩu Tử.
Khương Chi đã chắc chắn từ trước nhưng đến khi nhìn thấy nhũ danh thì trái tim cô như bị bàn tay ai đó bóp chặt vào, suýt nữa đã không thở nổi, vốn dĩ mặt mày cô đã nhợt nhạt nhưng lúc này thì gần như trong suốt.
Trong ghi chép, lúc Cẩu Tử ra ngoài với bà thì bị lạc đường.
Theo lý mà nói, một đứa bé xinh đẹp thế này, cho dù hỏi thăm lần lượt từng người cũng không thể nào không tìm ra một dấu vết gì, nhưng đáng tiếc đồn công an phái người đi điều tra không ít, cuối cùng vẫn đi vào ngõ cụt, cũng giống như vụ án của Tôn Kiều Kiều, đều không tra ra được gì.
Khương Chi hít sâu vào một hơi, lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt cô hung ác khiến người ta phải sợ hãi.
Cô giống như một con sói mẹ, cầm quyển hồ sơ, xông thẳng đến trước mặt Tào Kiến, cũng không quan tâm tay phải đang bị thương của mình, cô nắm cổ áo Tào Kiến, đến khi mặt mày ông ta đỏ bừng, sau đó mới bình tĩnh nói: “Đứa nhỏ tên Lý Sâm đang ở đâu?”
Vốn dĩ Tào Kiến đang hoảng sợ vì vẻ mặt phát cuồng của Khương Chi thì lúc này ông ta đã cứng đờ, tròng mắt cũng chuyển đến hồ sơ đang nằm trong tay cô.
Ông ta lập tức nhìn thấy ảnh của một bé trai xinh đẹp, cổ họng bỗng nhúc nhích qua lại, lúng túng nói: “Vụ… Vụ án này vẫn chưa phá được, đồng chí Khương hỏi tôi, tôi cũng không biết rõ.”
Gân xanh trên thái dương của Khương Chi nổi lên rất rõ, đôi mắt hạnh còn tràn ngập vẻ tàn nhẫn: “Ông không biết hả?”
Bàn tay đang nắm chặt cổ áo Tào Kiến chợt buông lỏng ra nhưng ngay sau đó cô đã rút s.ú.n.g bên hông của Tào Kiến ra rất lưu loát, ngón tay chuyển động, thành thục lên đạn, ngón tay mãnh khảnh đã đặt trên cò súng.
Vẻ mặt lạnh lẽo nâng cánh tay lên, họng s.ú.n.g đen ngòm đã nhắm ngay giữa trán của Tào Kiến.
“Bây giờ thì sao? Đã biết rồi chứ?”
Giọng nói của cô rất nhẹ nhưng ánh mắt vô cùng hung ác.
Đồn công an hoàn toàn chìm trong im lặng.
Động tác của Khương Chi nhanh như chớp, tất cả mọi người còn chưa kịp suy nghĩ câu hỏi cô đã hỏi Tào Kiến thì một giây sau đó, cô đã nhắm vào cái mạng nhỏ cũa ông ta, dáng vẻ lạnh lùng, tàn khóc, hoàn toàn khác người lễ độ, ôn hòa, khiêm nhường như trước kia.
Thi Liên Chu vẫn ngồi trên ghế như trước đó, đôi mắt hẹp, dài, đen như mực càng thâm sâu hơn.
Anh nhìn động tác như nước chảy mây trôi của Khương Chi, cộng thêm giọng nói nhẹ nhàng, dễ nghe của cô, không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy… Có hứng thú với cô hơn.
Anh nghĩ anh phải đánh giá lại người phụ nữ này.
Tạ Lâm cũng khiếp sợ nhìn theo Khương Chi.