Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 137
Cập nhật lúc: 2024-11-16 23:35:23
Lượt xem: 96
Lê Đăng Vân ở bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng: “Khương Chi, cô về trước đi, đừng lo, tôi sẽ không bỏ qua chuyện ở trấn Đại Danh đâu, chuyện cô nói với tôi, tôi cũng sẽ kể lại hết cho cha tôi nghe, những đứa trẻ bị bắt đi kia nhất định sẽ được tìm về!”
Anh ấy thực sự không muốn để cho Khương Chi đi cùng với vị thiếu gia nhà họ Thi này, dựa theo quan hệ thân sơ thì anh ấy chắc chắn đứng về phía Thiên Tứ, nhưng sắc mặt của Khương Chi thật sự không ổn, hơn nữa lại thêm những vết m.á.u loang lổ trên quần áo, khiến người ta nhìn thấy mà phát sợ.
Cuối cùng Khương Chi vẫn gật đầu.
Cô có thể cố gắng lấy lại tinh thần để giải quyết mọi chuyện ở đồn cảnh sát, nhưng trong bệnh viện vẫn còn hai đứa trẻ đang đợi cô, cô không thể ở cả đêm ở trấn Đại Danh được.
Cô đặt cuốn sổ ghi chép của đồn cảnh sát xuống, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của đứa trẻ trong ảnh.
Ánh hoàng hôn tắt dần, trời bắt đầu tối.
Khương Chi và Thi Liên Chu cùng nhau đi ra khỏi đồn cảnh sát, bị gió lạnh thổi qua, cô lập tức tỉnh táo hơn một chút.
Thi Liên Chu liếc nhìn cô một cái, lạnh nhạt nói: “Đứng đợi ở đây.”
Anh quay người đi lái xe, bước chân nhanh nhưng không hỗn loạn, có chút bình tĩnh và trầm ổn, ánh sáng mờ ảo chiếu lên người anh tạo thành một bóng dáng mảnh khảnh, nhưng chỉ bóng lưng này cũng toát ra khí thế người đứng đầu đủ để ai nhìn thấy đều bị giật thót tim.
Trong khoảnh khắc, trái tim Khương Chi đập nhỡ mất hai nhịp.
Sắc mặt cô khẽ thay đổi, mím chặt môi.
Thi Liên Chu giống như ánh mắt trời chói chang, có khi chỉ cần một ánh mắt của anh thôi cũng đủ để đốt cháy cả một thảo nguyên.
Mặc dù cô chưa từng thích ai, nhưng cũng biết cảm giác tim đập nhanh vừa rồi nguy hiểm đến mức nào, cô không phải người phù hợp với Thi Liên Chu, hơn nữa cô còn che giấu bí mật về con của anh, đây chính là khoảng cách không thể vượt qua, cũng không thể hàn gắn mối quan hệ giữa hai người họ.
Chiếc xe việt dã to lớn dừng lại, Khương Chi lấy lại tinh thần, ngồi lên xe.
Cô thắt dây an toàn, vẻ mặt bình tĩnh lại, như thể cảm giác áy náy vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.
Thi Liên Chu liếc mắt nhìn cô một cái.
Chiếc xe giống như một thanh kiếm sắc nhọn lao đi.
Quả nhiên con đường đi ra bên ngoài của trấn Đại Minh đã bị phong tỏa, cũng không biết Tạ Lâm tìm người ở đâu mà đang giám sát chặt chẽ người qua lại trên con đường này, cũng may bọn họ đều biết Thi Liên Chu, cho nên hai người mới dễ dàng đi qua đó.
Ngay khi hai người họ vừa mới ra khỏi trấn Đại Minh, bầu trời bỗng trở nên u ám.
DTV
Khương Chi cau mày, thì thầm nói: “Trời mưa rồi.”
Thi Liên Chu khẽ ừ một tiếng, một tay cầm vô lăng, một tay mở ra ngăn chứa đồ, lấy ra một túi bánh mì và sữa chưa bóc ném vào trong lòng của Khương Chi, bình tĩnh nói: “Ăn đi.”
Khương Chi hơi giật mình, cầm lấy sữa và bánh mì, mím môi, nhẹ giọng nói: “Thi Liên Chu, cảm ơn anh.”
Cảm ơn anh không hỏi lý do vẫn sẵn sàng giúp đỡ.
Cô đột nhiên cảm thấy sự hiểu biết của bản thân đối với Thi Liên Chu quá phiến diện, dường như anh cũng không vô tình độc ác giống như trong tiểu thuyết.
Nghe vậy, Thi Liên Chu nghiêng đầu nhìn cô một cái, thấy cô đang hé miệng nhỏ ăn bánh mì, đôi mắt hơi chớp chớp thì anh lại nở một nụ cười mà chính bản thân anh cũng không ý thức được, khí thế lãnh đạm quanh người đột nhiên tan rã.
Sau khoảng 40 phút, những hạt mưa phùn kết nối với nhau tạo thành một tấm lưới lớn.
Sương mù bao phủ, kèm theo cơn mưa nặng hạt khiến con đường phía trước trở nên mờ ảo.
Thi Liên Chu cau mày, giảm tốc độ xe, bật đèn sương mù và cần gạt nước lên, nhưng cho dù làm như vậy thì tầm nhìn phía trước cũng rất kém.
Hai hàng lông mày của Khương Chi nhíu lại, nhìn thời tiết bên ngoài, bình tĩnh nói: “Trời sắp mưa to rồi, đêm mưa lái xe rất nguy hiểm, chúng ta cần quay đầu trở về!”
Khoảng cách đi đến huyện Thấm còn phải mất một tiếng đồng hồ nữa.
Con đường từ trấn Đại Danh đến huyện Thấm phải đi qua con đường một bên là núi, một bên là khe núi sâu không thấy đáy, trong hoàn cảnh này, mưa to dễ hình thành lũ quét và lở đất sẽ càng nguy hiểm hơn.
Tất nhiên, có lẽ bọn họ sẽ không xui xẻo đến mức vậy, tình cờ gặp phải trận lở đất ở đoạn đường này.
Tuy nhiên, cô không thích hai từ ‘đại khái’ và ‘nhỡ đâu’.
Thi Liên Chu nhìn cô một cái, gật đầu rồi quay xe ở đoạn đường vòng.
Khương Chi nhìn cơn mưa càng ngày càng nặng hạt bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt của cô càng thêm không có chút hồng hào nào, môi cũng có chút trắng bệch, đây là chuyện gì? Nhà dột gặp mưa to sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-137.html.]
Đêm nay cô không thể quay về huyện Thấm được, cũng cũng không biết dì hoàng có thể chăm sóc tốt cho Tiểu Qua và Tiểu Diệu không nữa.
Hai hàng lông mày xinh đẹp của Khương Chi nhíu lại, trong lòng hiện lên một dự cảm không lành.
Gió gào thét, mưa rào quất vào cửa kính ô tô.
Không khí trong xe càng thêm im lặng hơn, như thế trong cơn mưa lớn này, trên thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ.
Con đường quanh co tối như mực, xe việt dã chạy rất chậm.
Ngón tay của Khương Chi hơi nắm chặt, đốt ngón tay trắng bệch, trong lòng cảm thấy bất an.
Cô liếc mắt nhìn về phía Thi Liên Chu, gương mặt lạnh lùng của anh phản chiếu trong ánh đèn xe, đôi tay thon dài cầm vô lăng, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước, như thể không hề tỏ ra hoảng sợ trong bất kỳ tình huống nào.
Thi Liên Chu mím đôi môi mỏng, hình như nhận ra ánh mắt của Khương Chi, thấp giọng nói: “Đừng sợ.”
“Ừm.”
Cô vừa nói xong, xe đột nhiên dừng lại.
“Ầm ầm ầm ——”
Cùng với tiếng sấm vang lên bên tai, Khương Chi cũng nhìn thấy sỏi đá rơi thẳng xuống phía trước xe.
Thi Liên Chu cau mày: “Đường bị chặn rồi.”
Khương Chi không nói gì, cô nhìn chằm chằm ngọn núi bên cạnh, nghe tiếng động ầm ầm mơ hồ, đồng tử mạnh mẽ co rút, nắm lấy tay áo của Thi Liên Chu, hét lên: “Không cần đi xe nữa! Đi nhanh!”
Thi Liên Chu nhanh chóng quyết định, mở cửa bước xuống xe.
Tốc độ của Khương Chi còn nhanh hơn, dáng người cô mảnh khảnh nhanh nhẹn, sau khi xuống xe lập tức lôi kéo Thi Liên Chu chạy nhanh về phía chỗ có địa hình cao, xung quanh không có ánh sáng, chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng dáng cây cối, cô chỉ có thể dựa vào trực giác của bản thân, chạy về phía con đường có nhiều cây cối.
Vừa xuống xe, những âm thanh hỗn tạp va chạm của đất đá càng nhiều hơn.
Mưa lớn ập đến, b.ắ.n vào người khiến thân thể cảm thấy đau.
Khương Chi vốn đã bị thương, bây giờ thể lực càng thêm tiêu hao, Thi Liên Chu thấy vậy, đôi mắt hẹp và sâu tràn đầy sự sắc lạnh, anh cởi găng tay ra, ngồi xổm xuống, cõng Khương Chi trên lưng sải bước về phía trước: “Cô chỉ đường!”
Khương Chi cũng không khách sáo, vòng tay ôm lấy cổ anh, giơ tay chỉ để ý phía bên trái: “Lối này!”
Cô còn chưa nói xong, một âm thanh rất lớn liền vang lên bên tai!
Cô tranh thủ quay đầu lại nhìn một cái, trong đêm tối, vách đá bên đường đổ xuống như nước sông tràn qua, từng chút một mà trút xuống, kèm theo đá lăn, chỉ trong khoảnh khắc đã nuốt chửng ánh đèn xe và toàn bộ chiếc xe việt dã bọn họ vừa ngồi!
Sạt lở đất!
Khương Chi hít một hơi khí lạnh.
Cô đã chứng kiến nhiều thảm họa thiên nhiên và cũng học hỏi được nhiều kiến thức về lĩnh vực này, nhưng đây là lần đầu tiên cô chứng kiến một sạt trận lở đất.
Thi Liên Chu cũng nghe thấy tiếng động phía sau, hàng lông mày của anh nhíu lại, mái tóc đen bị mưa làm ướt dính chặt vào trán.
Tốc độ của anh lại nhanh thêm một chút.
Đúng lúc này, sắc mặt của anh đột nhiên thay đổi, đất dưới chân dường như mềm ra, bùn đất phía trước và phía sau giống như làm ra những hành động cực kỳ ngang ngược, gầm rú gần trong gang tấc!
“Mau ôm lấy cây!”
Khương Chi hít sâu một hơi, nhảy xuống khỏi lưng anh, kéo anh chọn một cái cây lớn gần đó.
Cô nhìn ‘hoàng tuyền’ đang nhanh chóng đến gần, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.
Thi Liên Chu nhìn về phía cô, trong ánh mắt có sự lạnh lẽo nhưng không hề có chút sợ hãi nào, anh nói: “Giữ chặt lấy tôi.”
Khoảnh khắc này, Khương Chi như bị ánh mắt của anh mê hoặc, khi cô bị cuốn vào trận lở đất, đôi tay mảnh khảnh vươn ra nắm chặt lấy tay anh.
Cái cây lớn mà họ đang ôm cũng bị bật gốc, nháy mắt bị bùn đất đẩy xuống.