Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 150

Cập nhật lúc: 2024-11-17 07:09:41
Lượt xem: 111

Dứt lời, Thi Liên Chu cũng không nghe thấy câu trả lời của Khương Chi, anh khẽ nhướng mày lên, quay đầu nhìn sang, chỉ nhìn thấy Khương Chi đang ngẩn người nhìn anh.

Thi Liên Chu bắt chéo đôi chân dài, anh hơi ngả người dựa vào phía sau, đôi môi mỏng đang ngậm điếu thuốc lá, anh thích thú nhìn cô.

Anh vẫn luôn biết mình có vẻ ngoài điển trai, lúc trước cũng không phải là không có phụ nữ đến gần anh, thậm chí còn người quyến rũ anh, nhưng anh luôn có thái độ chán ghét với loại chuyện này, bây giờ khi Khương Chi nhìn anh với ánh mắt “thèm nhỏ dãi” như vậy, trong lòng anh lại đột nhiên có một cảm giác vui sướng không thể giải thích được.

Anh muốn trải qua lần “tìm hiểu sâu hơn” này, Khương Chi sẽ thay đổi cách nhìn với người khác biệt như anh.

Sự thay đổi này không thể nói là tốt hay xấu, điều duy nhất anh có thể chắc chắn chính là anh thực sự muốn có được người phụ nữ này.

DTV

Thi Liên Chu xắn tay áo lên, không nhanh không chậm mà nói: “Thích tôi đến như vậy sao?”

Khương Chi bỗng nhiên tỉnh hồn, cô khẽ mím môi, cô nở một nụ cười yếu ớt: “Thật đúng là đẹp mắt ăn ngon mà.”

Người đàn ông này, thật sự có vẻ ngoài rất quyến rũ người khác.

Cô không muốn nói nhiều về chủ đề này nên nói: “Anh thật sự đồng ý để cho tôi chăm sóc mấy đứa nhỏ sao?”

Cho dù làm một người “Bảo mẫu miễn phí”, cô cũng thấy vui vẻ.

Bốn đứa nhỏ kia dễ thương đến chừng nào, khi bọn nhỏ ở cùng với nhau thì chỉ khiến người ta cảm thấy trong lòng vô cùng mềm mại.

Cứu mấy đứa trẻ có cuộc sống khó khăn rồi nuôi nấng chúng lớn lên, chậc, dựa vào gen ưu tú của bọn nhỏ, đợi đến sau khi bọn nhỏ lớn lên lại cưới bốn người vợ xinh đẹp, con trai con dâu xếp thành một hàng gọi “Mẹ”, hình ảnh kia thật sự rất tuyệt vời!

Ừm, cô nhất định sẽ là một người mẹ chồng “thấu hiểu lòng người”.

Thi Liên Chu nhàn nhạt nhìn vẻ mặt không tin Khương Chi, anh lạnh lùng nói: “Nếu em còn hỏi nhiều nữa, tôi sẽ đổi ý.”

Khương Chi là một người thức thời, sau khi cô được ăn một viên thuốc an thần thì cũng không lo lắng nữa, cô dùng tay chống cằm nhìn về phía Thi Liên Chu: “Anh thật sự không vội trở về chút nào sao? Cứ trì hoãn quay phim điện ảnh thêm một ngày thì chi phí lại tốn kém không ít đúng không?”

Dứt lời, cô biết ngay rằng mình vừa hỏi một câu vô nghĩa, Thi Liên Chu sẽ thiếu mấy đồng tiền lẻ kia sao?

Đúng như dự đoán, anh cười như không cười mà liếc cô một cái.

Ánh mắt này của anh cũng tràn ngập sự mỉa mai.

Khương Chi trợn mắt trắng với anh, cô không muốn dùng khuôn mặt nóng của mình để áp lên cái m.ô.n.g lạnh của anh nữa, cho nên cô dứt khoát không lên tiếng nữa.

Thi Liên Chu ném điếu thuốc xuống đất, rồi tùy ý nghiền nát, anh nói với giọng nhàn nhạt: “Trễ nhất ngày mai, sẽ có người đến đây.”

Đôi mắt của Khương Chi hơi sáng lên, cô cũng không hỏi nhiều.

Thi Liên Chu không phải là một người tùy tiện đưa ra kết luận, nếu như anh đã mở miệng nói, vậy thì anh cũng đã có sự nắm chắc.

Bầu không khí trở nên im lặng.

Khi Khương Chi ngẩng đầu nhìn Thi Liên Chu lần nữa, cô thấy anh đã nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Anh dựa lưng vào chiếc ghế gỗ, đôi chân dài duỗi thẳng khiến cơ thể càng thêm thon thả, những ngón tay của đôi bàn tay thon dài tinh tế đan xen vào nhau.

Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của anh ngập tràn sự mệt mỏi, mái tóc đen có chút lộn xộn, khi anh nhắm mắt lại thì khuôn mặt mất đi mấy phần thờ ơ bất cần, đôi môi mỏng mím chặt, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, quai hàm xương xẩu lộ ra đường nét cong cong, khi anh hít thở, nốt ruồi son trên yếu hầu nhẹ nhàng lên xuống.

Thi Liên Chu, ngay cả khi anh ngủ, cũng khiến người ta cảm thấy khó đến gần.

Khương Chi cầm chăn đến gần, chậm rãi đắp lên trên người anh.

Cô mím môi, giơ tay lên, đầu ngón tay trắng trẻo nhẹ nhàng đụng vào nốt ruồi son ở trên yếu hầu của anh, cô thấp giọng nói: “Mạnh miệng.”

Khương Chi nửa ngồi xổm xuống, không chớp mắt mà nhìn Thi Liên Chu, cho dù rất không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể không nói, anh đã ảnh hưởng đến trái tim cô rồi, khi cô nhìn anh, trong lòng rõ ràng có một loại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái mà cô cảm thấy rất xa lạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-150.html.]

Cô đột nhiên khẽ cười, đôi lông mày giãn ra.

“Thi Liên Chu, mùa xuân sắp qua rồi, anh có muốn cùng em trải qua mùa hè hay không?”

Giọng nói của cô rất khẽ rất khẽ, giống như một trận gió lướt qua một hồ nước mùa xuân, nhưng đây lại là cảm xúc kín đáo nhất của cô.

Đáng tiếc, người vốn nên nghe được những lời này đã chìm vào giấc ngủ say.

Khương Chi lặng lẽ đứng dậy, rồi đi ra ngoài nhà.

Thi Liên Chu, người vốn đang “ngủ say” chậm rãi mở mắt ra, một sự bối rối thoáng qua trong đôi mắt hẹp dài của anh.

“Ha.” Anh đột nhiên cười khẽ một tiếng ngắn ngủi.

Nụ cười này, không hề có ý giễu cợt, nụ cười này thật sự là vì vui sướng đúng nghĩa.

Anh nhắm mắt tựa đầu vào lưng ghế, đôi môi mỏng hơi cong lên, giống như băng tuyết đột nhiên tan chảy.

Giờ khắc này, anh phải thừa nhận, cảm giác khác lạ của Khương Chi đối với anh còn nhiều hơn anh nghĩ, khi những lời nói khẽ khàng của cô đi vào tai anh, thì anh cảm thấy giống như có thứ gì đó đang cứng rắn đẩy trái tim anh ra, rồi lại không hề cố kỵ gì mà bén rễ ở yên trong đó, không bao giờ muốn rời đi nữa.

. . .

Lý Phượng Anh đang thắp đèn dầu, bà ấy chuẩn bị vào bếp nấu bữa tối.

Khi bà ấy nhìn thấy Khương Chi đi vào, thì cũng không còn thận trọng giống như lúc ban đầu nữa, bà ấy tỏ vẻ quen thuộc mà nói: “Cô bị bệnh cho nên mọi người trong nhà cũng không có tâm tư ăn uống, cho nên đã tiết kiệm được số lòng heo này rồi, tối hôm nay tôi sẽ làm số lòng heo này, xem như là ăn mừng một phen đi, đuổi tai hoại bệnh tật đi khỏi.”

Khương Chi nói: “Để tôi nấu bữa tối cho.”

“A?” Lý Phượng Anh hơi sửng sốt, bà ấy hơi do dự nhìn cô.

Nhìn Khương Chi trông không giống như một người biết nấu ăn.

Khương Chi khẽ cười: “Tay nghề của tôi cũng không tệ lắm đâu.”

“Vậy được, hôm nay tôi sẽ nếm thử tay nghề nấu nướng của cô, tôi sẽ làm trợ thủ cho cô nhé.” Lý Phượng Anh nói như vậy.

Khương Chi vén tay áo lên, cô dùng rượu trắng và bột mì để rửa sạch lòng heo, sau đó cô lại xào lòng heo với hành, gừng, tỏi, hạt tiêu Tứ Xuyên, hoa hồi và đậu đen, mùi thơm đặc trưng của lòng heo tràn ngập trong không khí.

Lý Phượng Anh đang thái bắp cải, bà ấy không nhịn được mà hít một hơi, cảm khái nói: “Thơm quá đi.”

Khương Chi cười cười, không đáp lời.

Ngay sau đó, cô lại nấu mấy món ăn cơm ngon miệng như bắp cải hầm đậu hũ chiên và canh dưa chua, cũng xem như là đầy đủ.

Một bữa cơm được cô nấu vô cùng thành thạo.

Lý Phượng Anh nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Khương Chi với ánh mắt phức tạp, cháu gái này xinh đẹp hào phóng, có văn hóa, lại còn nấu ăn rất ngon, nếu như không xảy ra chuyện kia, không biết sẽ có bao nhiêu chàng trai trẻ tuổi tranh giành để được cưới cô về nhà.

Khi đồ ăn được dọn ra bàn, Thi Liên Chu vẫn chưa tỉnh dậy, Khương Chi biết anh quá mệt mỏi, cho nên cô không gọi anh dậy mà chỉ để lại một phần hâm nóng trên bếp.

“Em gái, uống chút rượu mơ nhé? Rượu này do em gái tôi tự tay ủ, độ cồn không cao đâu.” Lý Phượng Anh ngửi đồ ăn thơm phưng phức, bà ấy ngẫm nghĩ một lát rồi lấy ra một vò rượu trái cây, cô ngửi từ đằng xa thì thấy mùi rượu vô cùng êm dịu, hương thơm xộc vào mũi.

Khương Chi nhìn rượu trái cây có màu hổ phách ở trong ly trà, đôi mắt cô hơi sáng lên.

Cô cũng biết cách ủ rượu đó.

Kiếp trước cô đã dành rất nhiều thời gian để bắt chước làm theo những video ngắn của các blogger, đừng nói chứ, rượu cô ủ ra vừa thơm vừa ngọt.

Loading...