Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 151
Cập nhật lúc: 2024-11-17 07:09:43
Lượt xem: 118
Khương Chi nhấp một ngụm rượu mơ ở trong ly trà, mùi vị này có hơi khác biệt so với trí nhớ của cô, nhưng lại giống như không hề có gì khác biệt, trong lúc không hay không biết, cô đã uống hết hơn nữa vò rượu trái cây êm dịu, từng rặng mây đỏ xuất hiện trên khuôn mặt trắng ngần của cô.
Cô chống cằm, suy nghĩ đến cảnh tượng xuất hiện trong giấc mơ của cô hôm nay, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Nếu như lúc đó Thi Liên Chu không gọi cô và cô cũng không quay đầu lại, có phải cô có thể trở về hay không?
Suy nghĩ này khiến lòng cô co rút lại.
“Em gái, cô không sao đó chứ? Uống say rồi à?” Lý Phượng Anh nhìn Khương Chi đang chìm trong suy nghĩ, bà ấy giơ tay lên quơ quơ trước mặt cô, rượu trái cây không đáng giá bao nhiêu tiền, bà ấy cũng không cảm thấy đau lòng.
Khương Chi lắc đầu, mặc dù gò má cô đỏ bừng, nhưng đôi mắt của cô lại rất tỉnh táo: “Chị cả, nhà mình có giấy bút hay không?”
Lý Phượng Anh hơi sửng sốt, bà ấy không hiểu cô muốn làm gì, nhưng vẫn nói: “Vở bài tập của con trai tôi có được không?”
“Được.” Khương Chi gật đầu một cái.
“Vậy tôi cầm đến cho cô nhé!”
. . .
Khi Thi Liên Chu tỉnh lại, anh nhìn thấy Khương Chi nằm sấp trên mép giường cách chỗ anh không xa, cô mượn ánh đèn dầu mà viết thoăn thoắt.
Cô hơi cụp mi mắt xuống, ánh đèn dầu hắt lên một bóng ảnh mờ mờ trên khuôn mặt cô, anh không thể nhìn rõ vẻ mặt của cô, nhưng anh có thể cảm nhận được sự nghiêm túc của cô, bốn phía xung quanh cô giống như trở thành một không gian riêng, bầu không khí im lặng giống như một bức tranh thủy mặc đan thanh ngập tràn mưa bụi.
Thân hình của cô rõ ràng là mảnh mai, nhưng lại lộ ra những đường nét khiến người khác phải trầm luân.
Thi Liên Chu dám chắc chắn, cô thật sự không phải là người phụ nữ bốn năm trước.
Khương Chi đang viết kịch bản, thì đột nhiên nghe thấy giọng nói khàn khàn trầm thấp của Thi Liên Chu: “Khương Chi, lúc trước em là ai vậy?”
Cô đột nhiên ngẩng đầu.
Trên đôi gò má xinh đẹp thanh tú của cô hiện lên một tầng ửng hồng, giờ phút này, ngay cả ánh mắt của cô cũng chậm rãi hiện lên một tia khó hiểu.
Rượu mơ có tác dụng chậm nhưng lại rất mạnh, dễ khiến người ta uống nhiều mà không nhận ra được.
Đời trước Khương Chi là doanh nhân, cô là một người uống rượu rất giỏi, nhưng thân thể này hiển nhiên không có tố chất này, cô chỉ mới uống mấy ly rượu mơ xuống bụng, tác dụng của rượu ập đến, vậy mà lại khiến cô cảm mơ màng và bối rối hơn mấy phần.
“Tôi?” Khương Chi giơ ngón tay lên chỉ vào chóp mũi của mình, cô khó hiểu mà hỏi: “Là ai à?”
Thi Liên Chu nhìn dáng vẻ của cô, anh hơi nheo mắt: “Em uống rượu à?”
Khương Chi không trả lời câu hỏi của anh, cô khẽ chớp đôi lông mi dài, đặt cây bút chì trong tay xuống, bắt đầu đếm ngón tay: “Tôi là một nhà mạo hiểm, còn là một doanh nhân, cũng có thể miễn cưỡng được xem là một họa sĩ, còn nhà văn? Không không không, cái này không được tính.”
“Tôi còn là ai nữa nhỉ?” Khương Chi nhíu mày, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ.
DTV
Thi Liên Chu nhướng mày, anh nửa nằm nửa ngồi, vô cùng hứng thú nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô.
Khương Chi lúc này đã hoàn toàn mất đi sự sắc bén hùng hổ dọa người, cũng không còn sự khéo léo thông minh cơ trí, cô cũng tháo bỏ lớp mặt nạ giả dối cô đeo khi nói chuyện với người khác, bây giờ trông cô giống như một cô gái non nớt, chưa trải sự đời vô cùng giản dị và thuần khiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-151.html.]
Đột nhiên, cô vỗ tay một cái, dùng giọng điệu vô cùng trong trẻo, lại hoàn toàn chắc chắn mà nói: “Tôi còn là một người mẹ nữa.”
Cô lại giơ tay lên ra hiệu bằng bốn ngón tay, cười tủm tỉm nói: “Bốn đứa nhỏ, tôi là mẹ của bốn đứa nhỏ.”
Thi Liên Chu nhìn khuôn mặt vô cùng sống động của cô, anh sửng sốt trong giây lát.
“Tôi đã nói rõ ràng chưa?” Khóe miệng của Khương Chi cong lên thật cao, lại để lộ ra tính tình trẻ con nho nhỏ.
Thi Liên Chu bỗng nhiên khẽ cười, tiếng cười dễ nghe giống như đàn cello, anh nói: “Lúc nãy em đang làm gì vậy?”
Khương Chi ngẩn người, một lúc lâu mới cúi đầu nhìn về phía quyển bài tập ở trên bàn, nội dung kịch bản được viết từng dòng một ở trong quyển vở, cô nghiêm túc đọc lại một lần, rồi chợt hếch cầm lên, nói với giọng điệu có chút đắc ý: “Một kịch bản phim điện ảnh có thể nổi tiếng, cho Thi Liên Chu đó.”
“Ồ?” Thi Liên Chu hơi ngạc nhiên, trong mắt anh có thêm mấy phần ý cười: “Cho tôi xem thử nhé.”
Khuôn mặt Khương Chi trở nên nghiêm túc, giống như cô đã lấy lại sự tỉnh táo vậy: “Không được.”
“Tại sao?” Thi Liên Chu lười biếng cong môi cười, tâm trạng của anh tốt hơn bình thường rất nhiều.
“Suỵt.” Khương Chi làm một động tác giữ im lặng với anh.
Sau đó cô lại thấp giọng nói: “Tính tình của Thi Liên Chu xấu lắm, anh ấy còn biết g.i.ế.c người, anh nhỏ giọng chút, đừng để anh ấy nghe thấy.”
“Đây là kịch bản tôi viết cho Thi Liên Chu, anh cũng đâu phải là anh ấy, nếu tôi cho anh xem rồi chúng ta bị anh ấy phát hiện, hai chúng ta đều sẽ đi đời nhà ma đó. Giống như thế này này, xoẹt, ngủm củ tỏi.” Trong lúc nói, Khương Chi miêu tả sống động bằng cách làm động tác dùng ngón tay cắt ngang qua cổ, sau đó cô chợt buông tay xuống, giọng nói vô cùng cảnh giác.
Thi Liên Chu hơi ngẩn người, sau đó anh bị cô chọc giận đến mức bật cười.
Anh cũng nghi ngờ Khương Chi đang giả ngu giả điên, mượn cơ hội này để chửi anh.
Hơn nữa, từ khi nào mà anh để lại ấn tượng “bạo quân” cho cô vậy?
Thi Liên Chu không nói lời nào, Khương Chi cũng không thèm để ý, cô lại cầm cây bút chì ở trên bàn lên, tiếp tục vùi đầu viết lách trên giấy.
Thời gian này không kéo dài bao lâu, cô vứt cây bút trong tay rồi ngẩng đầu, có chút phiền lòng mà nói: “Tờ giấy này, cứ chạy loạn hoài.”
Sau khi cô ngẩng đầu lên thì lại đối diện với đôi mắt hẹp dài đen láy của Thi Liên Chu, cô nhíu mày lại, thận trọng hỏi: “Thi Liên Chu, sao anh lại ở đây vậy?”
Mí mắt của Thi Liên Chu giật giật, anh nhìn Khương Chi với ánh mắt tràn đầy sự nghi ngờ.
Khương Chi khẽ mím môi, cầm quyển bài tập trên bàn lên, cô đứng dậy, đợi đến lúc cảm giác choáng váng trong đầu rút đi, cô mới từng bước từng bước, chậm rãi đi đến mép giường, đưa quyển bài tập cho anh: “Thi Liên Chu, anh có muốn xem thử kịch bản này hay không?”
Khuôn mặt Thi Liên Chu cứng đờ, môi mỏng mím chặt, sắc mặt không vui, người phụ nữ này lại dám giả vờ say trước mặt anh.
Lúc trước cũng không phải chưa từng có phụ nữ dùng mấy loại mưu mô thủ đoạn này trước mặt anh, kỹ năng diễn xuất kém cỏi của bọn họ thật sự không thể nào lên mặt bàn, nhưng diễn xuất của Khương Chi lại nằm ngoài dự đoán của anh, loại kỹ năng diễn xuất này có thể gọi là bậc thầy.
Có phải anh nên dùng giá cao để mời cô về đóng phim hay không?
Thi Liên Chu cảm thấy không thoải mái, trong lòng giễu cợt mình luôn bị mất mặt trước mặt Khương Chi.