Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 160
Cập nhật lúc: 2024-11-17 07:09:59
Lượt xem: 43
Nếu cô có thể tranh thủ trước khi chuyện này bị công bố mà đăng vụ này lên báo để phát hành ra ngoài, chắc chắn sẽ thu hút đông đảo sự chú ý của mọi người, thứ nhất có thể giúp cô kiếm được một khoản lớn, thứ hai là có thể rung núi dọa hổ, để các ‘trấn Đại Danh’ ở các nơi khác coi đây là một lời cảnh cáo!
Nếu giờ đã có ý tưởng như vậy, thì việc quan trọng nhất bây giờ chính là nhanh chóng mua thêm hai chiếc máy in ấn.
Khương Chi khẽ cau mày, trong lòng âm thầm loát lại tất cả các ý tưởng của mình.
An Thiên Tứ cảm thấy bầu không khí có chút xấu hổ, nhưng mà lại không biết nên nói gì để điều chỉnh không khí, cho nên chỉ đàng khô khan nói: “Qua trận mưa to này, nạn lợn rừng coi như đã bị ngăn cản, hai ngày nữa tôi sẽ trở lại thôn Khương gia để dạy học.”
Hai mắt Tiểu Qua sáng lên, hâm mộ nói: “Thầy An muốn quay về dạy học ạ? Em cũng muốn được đi học.”
An Thiên Tứ cười nói: “Đợi anh trai của em khỏe lại là có thể quay về, đến lúc đó hai anh em các em có thể cùng nhau đi học được rồi.”
DTV
“Vâng!” Tiểu Qua gật đầu thật mạnh, cười toe toét, còn vươn tay kéo tay Tiểu Diệu, nhưng khi nghĩ đến anh cả Hổ Tử vẫn không chịu quay về thì nụ cười trên mặt lại nhanh chóng nhạt đi, cả người đều trở nên uể oải.
An Thiên Tứ sửng sốt, không hiểu hỏi: “Sao thế?”
Tiểu Diệu quay đầu nhìn Tiểu Qua, suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, mẹ có thể dẫn con đi tìm anh cả được không?”
Khương Chi hơi kinh ngạc một chút, sau đó cau mày không đồng ý nói: “Với tình hình hiện tại của con thì sao có thể ra ngoài được? Vết bỏng là loại vết thương dễ bị cảm nhiễm nhất, mẹ phải chịu trách nhiệm cho sức khỏe của con. Nếu không, đợi sau khi con khỏi bệnh, được xuất viện rồi, nếu Hổ Tử vẫn không chịu về nhà với mẹ thì mẹ sẽ dẫn con đi gặp anh cả con, được không?”
Nghe vậy Tiểu Diệu cũng không bướng bỉnh, chỉ mím môi gật đầu.
An Thiên Tứ cũng không ở bệnh viện lâu, ngồi thêm một lúc nữa thì cũng đúng dậy chào rồi ra về.
Khương Chi đưa anh ấy đến cửa phòng bệnh, An Thiên Tứ cũng không vội rời đi.
Anh ấy nhanh chóng liếc nhìn Khương Chi, sau đó ánh mắt trở lên nghiêm túc, trên khuôn mặt đẹp trai cũng không có nụ cười, chậm rãi mở miệng hỏi: “Khương Chi, mấy ngày nay khi cô và anh Thi cùng nhau mất tích, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Thực ra trong lòng anh ấy muốn hỏi là: Khương Chi, có phải em thích anh Thi rồi không?
Nhưng mà anh ấy cũng không hỏi ra câu nói đó.
Sắc mặt Khương Chi bình tĩnh nhìn về phía An Thiên Tứ, khiến anh ấy vô thức siết chặt nắm tay, cả người căng thẳng, theo bản năng liếc mắt đi chỗ khác, không dám nhìn thằng vào mắt cô.
Khương Chi cũng là người dứt khoát, mở miệng, bình tĩnh nói: “Tiểu Diệu, Tiểu Qua là con của Thi Liên Chu”.
Nếu như ba của đứa trẻ đã biết tất cả mọi chuyện thì cô cũng không cần thiết phải che giấu nữa.
Ngược lại, có đôi khi thân phận của Thi Liên Chu sẽ mang đến cho cô một tầng quyền lợi, cô cũng không phải người tự cho là thanh cao, cũng không cảm thấy việc bản thân cáo mượn oai hùm là chuyện gì đáng xấu hổ cả.
Các mối quan hệ chính là một dạng sức mạnh giả thuyết của mỗi một người.
Tuy nhiên, có lẽ vì trong lòng nảy sinh tình cảm với anh ấy, so với việc dùng tên tuổi của Thi Liên Chu để mưu lợi cho bản thân thì cô càng hy vọng rằng một ngày nào đó trong tương lai, cô có thể sóng vai đứng ngang hàng với Thi Liên Chu, trở thành người vai kề vai, sát cánh với anh ấy.
Cô cũng sẽ không chủ động nhắc đến chuyện Thi Liên Chu là ba của mấy đứa trẻ, nhưng cũng sẽ không cố ý giấu diếm.
Nghe được những lời này của cô, An Thiên Tứ không khỏi há hốc mồm, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-160.html.]
Trong đầu anh ấy từng tưởng tượng rất nhiều hình ảnh về người đàn ông cặn bã kia, như là kẻ vô trách nhiệm, bỏ rơi vợ con,.....Nhưng nếu như hình tượng này gắn nhãn lên người Thi Liên Chu thì hiển nhiên sẽ gây ra sự mâu thuẫn.
Hơn nữa, anh ấy còn nghe Lê Đăng Vân nói rằng Thi Liên Chu là người của nhà họ Thi ở Bắc Kinh, trong tay nắm giữ quyền lực, không phải người tầm thường.
Khương Chi thì sao?
Tuy rằng anh ấy không phủ nhận sự xuất sắc của cô, nhưng mà dòng dõi của gia tộc họ Thi thực sự quá cao sang so với cô, thuộc loại cho dù có muốn bước qua cũng không bước nổi.
Thi Liên Chu và Khương Chi?
Làm sao hai người bọn có thể liên quan được đến nhau? Lại còn sinh ra bốn đứa trẻ??
Mặc dù mối quan hệ của hai người họ có chút kỳ lạ, nhưng mà nhìn dáng vẻ thì không giống như đã quen biết từ lâu.
Lúc này, An Thiên Tứ cảm thấy rất bối rối, cảm giác cả người mình như đang lơ lửng trên mây vậy.
Khương Chi nhìn An Thiên Tứ, nhẹ giọng nói: “Thiên Tứ, anh sẽ tìm được một người phù hợp với mình hơn.”
Nghe được những lời này, sắc mặt của An Thiên Tứ càng thêm tái nhợt.
Anh ấy không ngờ Khương Chi lại trực tiếp xuyên thủng tầng giấy mỏng này như vậy, trước đây cách nói năng và hành động của hai người họ có chút mập mờ, hai người họ cũng không hề muốn đi làm rõ chuyện này, nhưng bây giờ khi Khương Chi nói ra những lời đó, cũng giống như cô đã hoàn toàn chặn hết tình cảm trong lòng anh ấy.
Ý tứ trong lời của cô rất rõ ràng: Hai chúng ta không thích hợp.
Khương Chi nhìn dáng vẻ ngơ ngác và thất vọng của An Thiên Tứ, trong lòng không khỏi tự cười nhạo bản thân.
Với tính cách của cô, sẽ không bao giờ buông bỏ bất cứ ai hay bất cứ điều gì có lợi cho bản thân, từ khi quen biết An Thiên Tứ, anh ấy vẫn luôn ở vị trí có lợi đối với cô, là một ‘công cụ hình người’ xuất sắc và có thể lợi dụng được.
Không thể phủ nhận rằng cô rất biết ơn anh ấy.
Trong trường hợp không có Thi Liên Chu, cô không ngại dùng hai chữ ‘tình cảm’ để treo anh ấy.
Cô cũng chưa từng biết cảm giác thích một người, cũng thấy quá nhiều trường hợp dùng sắc đẹp để đổi lấy lợi ích trong việc làm ăn rồi, cho nên cũng không cảm thấy hành vi này của bản thân có gì sai trái cả.
Nhưng bây giờ thì khác, thích chính là thích, cũng không có gì phải che giấu cả, nhưng cũng bởi vì thích, cho nên cô mới chợt nhận ra bản thân không muốn treo An Thiên Tứ nữa, thay vì để cho anh ấy thấy được một cơ hội hư vô mờ mịt thì thà dùng d.a.o sắc chặt đứng loại hy vọng xa vời này đi.
Tất nhiên, trong tình huống không có khả năng nào với Thi Liên Chu, cô cũng không ngại cân nhắc tới An Thiên Tứ, nhưng mà anh ấy quá mức tốt bụng, cũng quá mức dịu dàng, chưa từng trải qua thăng trầm của cuộc đời cho nên không thích hợp với loại người như cô.
An Thiên Tứ là một người đàn ông tốt, người phụ nữ anh ấy cần là một cô gái hiền huệ, sẵn sàng ở nhà nấu cơm và chăm sóc cho anh ấy.
Mà cô không phải một người phụ nữ như vậy.
An Thiến Tứ ngẩn ngơ nhìn về phía cô.
Một lúc sau, vẻ mặt của anh ấy mới thả lỏng hơn, nhưng thể đã giải quyết được một vấn đề hóc búa vậy.
Anh ấy cười khổ nói: “Từ lâu thì tôi đã nhìn ra sự khác thường giữa cô và anh Thi rồi, chỉ là chưa bao giờ nghĩ theo hướng đó mà thôi. Khương Chi, cảm ơn cô đã sẵn lòng nói ra sự thật với tôi, chỉ là, sau này chúng ta vẫn là bạn bè chứ?”